Thí Thiên Đao

Chương 1028: Thiên Vũ Sát! (2)



Nhưng bọn chúng không biết rằng, năm xưa trước khi Sở Mặc còn chưa trưởng thành, hắn thường chịu thiệt bởi tay của Đại Công Kê. Mỗi lần đều phải lấy thanh Thí Thiên ra mới miễn cưỡng trấn áp được Đại Công Kê.

Khả năng cận chiến của con gà này vô cùng mạnh, căn bản không phải bọn chúng có thể tưởng tượng được.

Phù!

Phù phù phù!

Vô số lông vũ ở giữa không trung giống như là có linh tính vậy, chúng bay vòng vòng thành hình tròn để tìm kiếm mục tiêu!

Nhưng những tu sỹ bị bắn trứng cho dù là Đại Năng nửa bước Luyện Thần cũng vẫn bị trọng thương, miễn cưỡng giữ được mạng, nhưng vì những pháp khí chống lại long uy đã bị lông vũ của Đại Công Kê bắn nát, sau đó trong nháy bắt họ đã bị long uy ngày càng mạnh lên làm cho hoá đạo hết.

Mấy chục tu sỹ Nguyên Anh có thực lực Điên Phong gần như chỉ trong nháy mắt đã bị giết mất quá bán!

Những người còn sót lại nào còn chút ý chí chiến đấu nào? Từng người đều trách vì cha mẹ sinh họ mà không thêm đôi chân nữa, để họ thục mạng chạy về nhà.

Đại Công Kê lúc này đã trở thành một con gà không lông, hắn khoác lên người một chiếc chăn hoa đơn, màu sắc rực rỡ, xem ra vô cùng tầm thường, hắn lạnh lùng nhìn đám người đó, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Các ngươi hại Kê gia mất đi bộ lông đẹp đẽ, muốn thoát sao? Nằm mơ đi!

Trên trời vẫn còn vô số lông vũ đang cháy rực giống như những mũi tên che phủ kín trời đất, chúng liên tục truy đuổi theo đám người đó. Đồng thời còn bắn cả vào doanh trại của đối phương nữa!

Bên đó phải có tới mấy vạn người đang xem trận chiến!

Bởi vì tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp trốn tránh, cho nên rất nhiều tu sỹ bị trúng tên, chết ngay tại trận.

Triệu Tiền Tôn cũng vì mất đi ý niệm về chính nghĩa trong lòng hắn cho nên luôn lẩn tránh phía sau đội ngũ. Lúc này đột nhiên thấy vô số”hoả tiễn” bắn về phía mình, hắn xém chút sợ vỡ mật, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, một âm thanh tự nhiên vang lên, đó là người dẫn đoàn của Cửu Nguyệt phái, chưởng môn nhân Đông Phương Trường Thắng của bọn họ, một đại tu sỹ nửa bước Luyện Thần lúc này đang hét khàn cả giọng:

- Lui! Rút lui! Lui được bao xa thì lui tiếp!

Mặc dù giọng nói đã đổi khác, không còn chút phong độ của ngày thường nữa, nhưng lỗ tai của tất cả đệ tử Cửu Nguyệt phái vẫn nhận ra đó là tiếng tự nhiên.

Triệu Tiền Tôn bỗng chốc bộc phát ra sức bật mà bản thân hắn không thể tưởng tượng nổi, tốc độ bỏ chạy của hắn thậm chí còn vượt cả tu sỹ Nguyên Anh nữa!

Trong lòng hắn đang trách bố mẹ sao lại sinh hắn thiếu mất một đôi chân nữa!

Hơn vạn tên liên quân tu sỹ lúc này đều ở trạng thái suy sụp hoàn toàn!

Đây đều không phải là người thường, ngoại trừ Triệu Tiền Tôn phụ trách lo hậu cần, còn lại đại đa số đều là tinh anh của các gia tộc, các môn phái có chiến lực phi thường ở cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng trước mặt một Đại Công Kê biến thái, bọn họ gần như đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Đặc biệt là trước trận chiến này, bọn họ đã nhận được tin tức từ phương Bắc: “Vị tồn tại đó… rất có thể… đã chết rồi!”

Tin tức này càng kích động mạnh mẽ lên bọn họ!

Bọn họ ra sức liều mạng như vậy là vì cái gì chứ? Chẳng phải vì những lợi ích mà vị tồn tại đó đã hứa sao? Nếu vị tồn tại đó thực sự đã chết rồi, vậy thì bọn họ chả phải là những tên ngốc nhất Linh Giới sao!

Còn ở đây mà liều cái quái gì mạng!

Cho nên, cho dù vẫn có người lớn tiếng hét lên định xoay chuyển tình thế, gào thét:

- Con gà đó còn được bao nhiêu cọng lông chứ? Các ngươi chạy cái gì? Tại sao phải sợ nó…

Kết quả lời vừa dứt, bảy tám cọng lông vũ đã nhắm chuẩn hắn ta, người đó lập tức vắt chân lên cố chạy còn nhanh hơn cả những kẻ khác!

Liên quân của tu sỹ coi như đã hoàn toàn bị đánh tan tác.

Tin tức của phương Bắc, lại thêm đợt công kích công khai của Đại Công Kê, cuối cùng đã huỷ hoại hoàn toàn chút niềm tin cuối cùng của bọn họ.

Lúc này trên tường của Cẩm Tú Thành đã đứng chi chít người!

Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệu Nhất Nương bọn họ đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng xa xăm kia. Sau đó, bọn họ bất giác đưa mắt nhìn về phía mà Đại Công Kê đang đứng. Ở đó đã không còn ai hết… À, là không còn một con gà nào hết!

Những trong mắt tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kính nể và cũng vô cùng khiếp sợ!

Kết quả này là điều mà trước đây bọn họ nằm mờ cũng không ngờ tới được. Ai cũng không lường trước được, Đại Công Kê không những dễ dàng đánh bại trận công kích dũng mãnh từ đối phương, hắn còn khiến cho đối phương phải bỏ chạy giữa chừng. Hơn nữa lại còn hoàn toàn khiến cho lực lượng kinh khủng ấy phải sợ hãi mà bỏ chạy!

- Kê gia là anh hùng của Cẩm Tú Thành!

Không biết là ai đột nhiên cao giọng hô lớn.

- Kê gia là anh hùng!

Có người tiếp lời hô vang theo.

Tiếp theo, tất cả mọi người đều không kìm được hô vang lên. Mấy ngày qua, bọn họ đã phải gắng nín nhịn, sắp nhịn ra bệnh rồi, họ cần có một lý do để phát tiết hết ra ngoài.

Giờ khắc này đây, mọi người đều thoải mái gào thét lên:

- Kê gia là anh hùng!

Tuy nhiên lúc này vị anh hùng trong lòng người dân Cẩm Tú Thành đang trốn vào trong phủ thành chủ mà khóc.

- Sở Mặc… Ngươi là tên khốn kiếp, đợi ngươi trở về… Kê gia phải lấy ba mươi con Tạo Hoá Ngư để tẩm bổ! Không… Năm mươi con! Mẹ kiếp… Lông của ta!

Hoả long vẻ mặt vốn đang hưng phấn thấy khuôn mặt ủ rũ của Đại Công Kê, chỉ đành đứng bên tỏ vẻ ngượng ngùng. Nó thấy Đại Công Kê trở về, vốn vô cùng mừng rỡ muốn ra chúc mừng Đại Công Kê đã đánh lùi được kẻ địch, nhưng không ngờ gã đó lại tự mình trốn vào một góc khuất mà kêu rên, lại còn ở đó làu bàu làm thế nào để đòi bồi thường tổn thất từ trên người Sở Mặc, điều này khiến hoả long cũng phải dở khóc dở cười.

Đại Công Kê rên rỉ một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn hoả long đang lúng túng, hắn lập tức giả bộ như chả có việc gì cả rồi quấn chặt lấy tấm chăn hoa đơn trên người, thản nhiên nói:

- Tiểu long à… Ngươi tới bao lâu rồi?

Thấy ánh mắt Đại Công Kê loé lên vẻ nguy hiểm, hoả long vội nói:

- Vừa mới tới, ta vừa mới tới, thật đấy! Ngươi xem dấu chân trên đất vẫn còn mới nguyên này!

- …

Đại Công Kê lườm một cái rồi nói:

- Vừa rồi ngươi không thấy gì phải không?

- … Khụ khụ… Không thấy, Thiên Kê tiền bối, vãn bối xin thề, thật sự là vừa mới tới!

Hoả long bĩu môi, ra vẻ đang thề một cách nghiêm túc.