Thí Thiên Đao

Chương 1043: Quỳ xuống! (2)



Bao vây Sở Mặc vào bên trong, điên cuồng mắng chửi.

Một gã trưởng lão khẩn trương truyền tin cho Âu Dương Quang Huy: Gia chủ… lớn chuyện rồi, ngài không ra mặt không được!

Từ đầu đến cuối Sở Mặc đều mặc kệ đám người kia tụ tập, mắng mỏ hắn đủ kiểu. Hắn chỉ thản nhiên nhìn Âu Dương Bình Đông, lại hỏi:

- Ngươi xác định ngươi chính là Âu Dương Bình Đông?

- Đúng, chính là ông nội Âu Dương Bình Đông của ngươi đây!

Âu Dương Bình Đông thấy lời kêu gọi của mình được nhiều người hưởng ứng như vậy, nhất thời một cảm giác hào hùng trào dâng trong lồng ngực. Thấy chính mình là một đại anh hùng, thời khắc mấu chốt nhất liền đứng ra ngăn cơn sóng dữ! Bởi vậy thật thần kỳ, không ngờ lúc này chút ít sợ hãi đối với Sở Mặc đã hoàn toàn biến mất.

- Hóa ra ngươi chính là Âu Dương Bình Đông, người mà ngày đó ép các nàng phải rời khỏi Khánh Phong Thành chính là ngươi à.

Sở Mặc nhẹ giọng nói.

Tiếng của hắn gần như bị chìm ngập trong làn sóng mắng chửi giậndữ của đám con cháu trẻ tuổi nhà Âu Dương.

Những trưởng lão nhà Âu Dương đang đứng gần đó không nhịn được liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ thôi hỏng rồi trong mắt đối phương!

Đây là dấu hiệu muốn bùng nổ!

Âu Dương Bình Đông, đã hoàn toàn chọc cho vị sát thần trẻ tuổi này nổi giận rồi!

Một gã trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh lúc này liền bất chấp tấtcả, trực tiếp giơ tay định khống chế Âu Dương Bình Đông, lôi y ra khỏi nơi này. Sau đó, để người ta cưỡng ép xua đuổi những người trẻ tuổi kia.

Nhưng động tác của y lại không nhanh hơn Sở Mặc.

Bốp ~!

Một tiếng vang giòn dã đến tận cùng.

Hoàn toàn không giống như tiếng tạt tai một người, mà càng giống như đập vào một tấm kim loại hơn. Âu Dương Bình Đông hét lên thê lương thảm thiết, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, bên trong còn lẫn lộn rất nhiều răng nanh. Toàn thân bị cú tát này của Sở Mặc đánh cho choáng váng!

Cái gì mà hăng hái, cái gì mà máu nóng sục sôi… Trước cái tát này, mọi thứ đều yếu ớt như một song cửa giấy.

Chỉ chọc một cái liền rách…!

Con cháu trẻ tuổi nhà Âu Dương đang không ngừng đánh trống reo hò ở bốn phương tám hướng, đều bị cái tát này làm cho sợ đến ngây người. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được, người trẻ tuổi ngang với bọn họ này… thậm chí là còn trẻ hơn, lại có thể mạnh mẽ cứng rắn tới mức đó!

Một mình lẻ loi bước vào phạm vi thế lực nhà Âu Dương, đối mặt với hơn một ngàn con cháu nhà Âu Dương, rõ ràng làm ra hành động như vậy?

Trên đời này, không phải ai cũng có thể lý trí bình tĩnh, nếu không thế giới này vốn đã hòa bình chứ không phát sinh nhiều xung đột như vậy rồi. Cái tát này của Sở Mặc hoàn toàn châm ngòi cho cơn giận của con cháu nhà Âu Dương.

- Giết hắn!

- Xông lên!

- Giết hắn!

Đầu tiên chỉ có mấy chục người đang gào thét, tiếp theo… cả một mảnh nối nhau rầm rĩ vang lên! Mấy trưởng lão sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, một trưởng lão Nguyên Anh có mặt ở đó lập tức bùng nổ, giận dữ vô cùng rít lên:

- Tất cả câm miệng cho ta!

Ầm!

Một khí thế khác ầm ầm bùng nổ, nháy mắt đánh bạt đi luồng khí mà gã trưởng lão nhà Âu Dương vừa phát ra. Đồng thời, một giọng nói trong sáng lạnh như băng truyền đến:

- Để cho bọn họ nói! Có thể thấy được, con cháu nhà Âu Dương các ngươi cũng nhiệt huyết lắm chứ! Nguyên Anh đỉnh cao!

Nháy mặt sắc mặt mấy trưởng lão nhà Âu Dương trở nên nhợt nhạt như tro tàn.

Lần trước khi những người sống sót quay về, nói lực chiến của Sở Mặc tuy vô cùng hùng mạnh, là một kẻ hung tàn chân chính, nhưng cảnh giới đích thực của hắn cũng không phải cực cao. Nhiều nhất chỉ đến Nguyên Anh trung kỳ là cùng!

Kết quả tới giờ mới được bao lâu chứ? Sở Mặc cũng đã bước chân vào cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao! Vốn như cũ cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi, nay cảnh giới lại còn tăng lên. Có còn để cho người khác sống hay không hả?

Những con cháu trẻ tuổi đó nhà Âu Dương thoáng chốc cũng tịt ngòi, khiếp sợ nhìn Sở Mặc, có thế nào cũng không tin nổi, một người trẻ tuổi xấp xỉ bọn họ, mà đã là cao thủ Nguyên Anh “cấp lão tổ”… rồi hả?

Khí thế trên thân Sở Mặc như làn sóng thủy triều, từng đợt từng đợt tràn qua cơ thể đám con cháu trẻ tuổi này.

Bọn họ như cát trên bờ biển, tuy so với những vật có cùng thể tíchthì xem như khá nặng rồi, nhưng trước mặt thủy triều thì thật không đáng kể.

Phịch… Phịch…

Một hai… Mười mấy người… mấy trăm!

Đến cuối cùng, tất cả con cháu trẻ tuổi nhà Âu Dương đều không thể đứng yên đó một cách bình yên vô sự, mà bị khí thế trên người Sở Mặc chèn ép cho ngã quỵ xuống.

Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ khuất nhục, nhưng nhiều hơn là nỗi sợhãi sâu thẳm trong nội tâm!

Mà ngay cả mấy trưởng lão vốn đến để mời Sở Mặc vào kia đều đỏ bừng mặt, đang liều mạng chống đỡ áp lực này. Nếu không, bọn họ cũng phải quỳ rạp xuống rồi!

Cảnh tượng này khiến mấy người ở ngoài đang vui sướng khi người gặp họa cũng sững sờ, đại não trống rỗng.

Tới hôm nay, bọn họ mới chân chính biết được thế nào là cường nhân.

Nhiều người được gọi là cường nhân, có kẻ còn tỏ vẻ đắc chí, nhưng hiện tại, bọn họ mới hiểu, cao thủ chân chính không phải người khác cứ nói mà được. Thậm chí, cao thủ chân chính có khi còn muốn thu liễm bản thân mình lại. Bọn họ cường hãn đến mức khiến người ta sợ hãi.

- Các ngươi thấy như vậy là bị lăng nhục phải không?

Sở Mặc nhìn đám con cháu Âu Dương gia đang quỳ gối, lạnh lùng nói:

- Có phải cảm thấy tôn nghiêm bị giày xéo triệt để rồi hay không? Có phải các ngươi cảm thấy, các ngươi là con cháu của đại gia tộc đệ nhất Khánh Phong thành thì có thể tác oai tác quái, giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác hay không?

Sở Mặc dùng giọng lạnh băng hỏi liên tiếp mấy vấn đề làm cho đám con cháu Âu Dương gia cảm thấy khuất nhục. Có người đang quỳ nhưng không nhịn được gượng thẳng lưng giận dữ hét:

- Khi nào thì con cháu của Âu Dương gia giẫm đạp lên tôn nghiêm, ức hiếp người khác cơ chứ?

- Ngươi nói thế không thấy thẹn với lương tâm hay sao?

Ánh mắt Sở Mặc sắc như đao, nhìn tên con cháu đang đỏ mặt tía tai, trán nổi gân xanh, như vẻ rất ủy khuất và phẫn nộ. Bị Sở Mặc nhìn, gã không nhịn nổi chột dạ cúi đầu.

Sức mạnh tinh thần của Sở Mặc đã đủ mạnh để nghiền ép được mấy tu sĩ trẻ tuổi này. Trước mặt Sở Mặc, những người này không có khảnăng nói dối.

- Các ngươi không ức hiếp người khác mà bằng hữu của ta lại mất hết nhiệt huyết rời khỏi Khánh Phong thành sao? Hay có khi các ngươi chỉ biết trốn sau lưng người khác, hâm mộ tên súc sinh Âu Dương Bình Đông là con gia chủ, có thể tự do tác oai tác quái nhiều hơn các ngươi?

Từng lời của Sở Mặc như nhát đao lạnh băng đâm vào lòng bọn họ, khiến đám con cháu Âu Dương gia á khẩu.