Thí Thiên Đao

Chương 1381: Nhảy



Thần trí của Sở Mặc chỉ mới khẽ chạm vào đã vội rụt lại ngay, thế mà vẫn cảm thấy đầu đau nhói như cũ.

Đó chính là mắt bão trong truyền thuyết rồi, có lẽ Phong Quân Tử… nên nằm ở nơi sâu trong mắt bão.

Lúc này, Sở Mặc quăng ánh mắt về phía cô gái áo đen kia, nhẹ giọnghỏi:

- Là ngươi phải không?

Cô gái áo đen ngoái đầu lại, nhìn về phía Sở Mặc, sâu trong con ngươi tuyệt đẹp giấu dưới tấm khăn che mặt hiện lên vẻ nghiền ngẫm nhàn nhạt:

- Sở Mặc, không thể ngờ tốc độ trưởng thành của ngươi lại nhanh như vậy, có chút vượt ra ngoài dự đoán của ta. Nếu sớm biết vậy, ban đầu khi ở Tiên Giới, ta nên bất chấp tất cả, dù phải trả cái giá lớn thế nào, cũng phải ra tay trấn áp ngươi mới đúng.

Giọng nói trong trẻo êm tai, leng keng như ngọc trai rơi lên khay phỉthúy, chính là tiếng của Kỳ Tiêu Vũ.

Nhưng Sở Mặc lại biết, đó không phải là Kỳ Tiêu Vũ!

- Nàng đâu?

Sở Mặc gắng sức giữ cho bản thân tỉnh táo, đôi mắt trói chặt cô gái áo đen, nhưng cách tấm mạng che kia, hắn không tài nào thấy rõ được nét mặt của nàng.

- Nàng đã biến mất.

Cô gái áo đen lạnh lùng nói:

- Bỏ cuộc đi, bằng không ta sẽ giết ngươi!

- Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ cuộc.

Sở Mặc nhấn mạnh từng chữ từng chữ một, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô gái áo đen, trong lòng hắn rất đau. Rồi nói:

- Bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi là thứ gì, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, ta đem thần hồn của ngươi rút ra khỏi thể xác đó. Khi ấy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

- Ha ha.

Từ miệng cô gái áo đen bật ra tiếng cười lạnh như băng:

- Thần hồn của ta đã dung hợp với nàng rồi, hiện tại kỳ thực ta chính là nàng, nàng chính là ta, cho dù thực sự có ngày đó, ngươi sở hữu năng lực này, chỉ cần ngươi nỡ ra tay, thì cứ việc tới giết ta là được. Nhưng mà, ta cần giết ngươi trước, để cho chấp niệm cuối cùng ở sâu trong linh hồn của nàng, hoàn toàn biến mất!

Cô gái áo đen nói xong, cười lạnh liên tục:

- Ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn, nơi này không thích hợp ra tay, bằng không ta sẽ trực tiếp giết ngươi ngay tại chỗ!

Sở Mặc nhìn cô gái áo đen, bỗng cười rộ lên:

- Ngươi? Giết ta?

Cô gái áo đen nói trong ngạo nghễ:

- Ta muốn giết ngươi là chuyện đơn giản!

- Chẳng qua chỉ là một linh hồn cảnh giới đỉnh cao Đế Chủ, thực lực chân chính lại mới có Chân Tiên trung kỳ mà thôi, thật dám ăn nói dõng dạc.

Sở Mặc lạnh lùng mà rằng:

- Nếu không phải sợ làm tổn thương đến thân thể của nàng, hiện tại ta có thể chém chết ngươi rồi!

Cô gái áo đen câm bặt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đằng sau lớp vải sa tràn đầy kinh ngạc.

Nàng vô cùng giật mình, không thể ngờ Sở Mặc lại có thể xem thấu bản thân! Cùng với sự giật mình, nhiều ít cũng có đôi chút sợ hãi. Tuynhiên, nàng rất có nắm chắc, chính là: Bất kể thế nào, Sở Mặc sẽ không ra tay làm tổn thương bộ thân xác này của nàng. Cũng sẽ không bán đứng nàng cho người khác.

Cô gái áo đen nói thầm trong bụng:

- Tiểu nha đầu, không thể tưởng tượng rằng bản tôn có thể được nhờ phúc phận của ngươi…

- Vô sỉ!

Từ trái tim thất khiếu linh lung độc nhất thiên hạ kia của Kỳ Tiêu Vũ truyền tới gợn sóng nhè nhẹ. Cô gái áo đen nhìn Sở Mặc chẳng chút biểu cảm:

- Ta vẫn luôn cảm thấy tình cảm giữa các ngươi rất hài kịch, lúc ngươi gặp nàng thì cả hai ngươi vẫn chỉ mới là trẻ con, ở tuổi đó thì biết cái gì là cảm tình? Sau lại trên Linh giới các ngươi cũng chẳng bên nhau được mấy ngày, Tiên Giới cũng thế. Thật sự nảy sinh được tình cảm khắc cốt ghi tâm sao? Ta là ta không tin đâu. Theo ta thấy, chẳng qua chỉ là chấp niệm trong lòng mà thôi. Với đàn ông mà nói, thì thứ gì không chiếm được… mãi mãi vẫn là tốt nhất. Nếu vậy, ta nghĩ… chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi.

Sở Mặc lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.

- Ta có thể… cùng ngươi một lần…

Cô gái áo đen lời nói kinh người, giọng trong trẻo:

- Đem thứ quý giá nhất của nàng tặng cho ngươi, tin chắc nàng sẽ không từ chối, ngươi cũng sẽ không từ chối, đúng chứ? Như vậy thì sau khi đạt được ước muốn, chấp niệm trong lòng ngươi sẽ phai nhạt. Từ nay về sau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Vốn dĩ bản thân các ngươi cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình sâu sắc, làm vậy, đối ngươi ta mà nói đều là một loại giải thoát. Ngươi xem, bên cạnh ngươi có nhiều cô gái dành tình cảm cho ngươi như vậy, các nàng đều rất xuất sắc. Ngươi vì một tia chấp niệm trong lòng, vì một cô gái mà bỏ qua nhiều cô gái tốt như vậy là hoàn toàn chẳng đáng. Làm lãng phí tuổi thanh xuân đẹp đẽ của các nàng cũng chính là một loại tội lỗi đấy. Sở Mặc nhìn cô gái áo đen trước mắt có chút không dám tin, giận đến sắc mặt cũng trở nên có chút trắng bệch, môi run run, lạnh lùng nói:

- Ngươi có thể có sĩ diện hơn chút không? Tình cảm giữa ta và nàng thế nào làm sao ngươi hiểu được? Cũng chưa đến lượt loại ác quỷ già cỗi trốn trong pháp khí không biết bao nhiêu năm, trong lòng chỉ còn lại đen tối như ngươi phán xét. Nếu ngươi thức thời, thì nên cút ra khỏi thân thể của nàng ngay đi, ta sẽ dùng nguyên thần bản mạng mà thể, nợ ngươi một ân tình lớn tày trời. Bằng không sớm muộn gì cũng sẽ có lúc đích thân ta lôi cổ ngươi ra khỏi thể xác đó, rồi khiến ngươi trọn đời không được siêu thoát!

Lúc này, trên người cô gái áo đen… không, phải nói là từ trên ngườiKỳ Tiêu Vũ, bùng phát ra một luồng sức sống mãnh liệt chỉ trong nháy mắt, sức sống đó quá đỗi kinh người! Thoáng cái đã bao trùm khắp cả đỉnh núi vô danh này, thậm chí kể cả mắt bão vô cùng tĩnh lặng kia cũng bắt đầu có chút bồn chồn.

Bởi vì giữa mắt bão gần như là chặt đứt bất cứ sức sống nào!

Ngoại trừ loài cây thần kỳ như Phong Quân Tử có thể bén rễ nơi đây, gần như không tồn tại bất cứ sinh linh nào tiếp cận mắt bão được.

Kỳ Tiêu Vũ giật phắt khăn che mặt mình ra, trực tiếp ném nó vào trong mắt bão. Tấm khăn che mặt là pháp khí có cấp bậc ít nhất cũng đạt đến Đế Chủ kia, bị mắt bão trông có vẻ bình lặng xé nát chỉ trong chớp mắt, kế đó đến hạt bụi cũng chưa chừa lại.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Kỳ Tiêu Vũ rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt Sở Mặc, mang theo nước mắt chan hòa.

- Sở Mặc…

Một tiếng thê lương.

Tiếp theo, trên mặt Kỳ Tiêu Vũ lại lộ ra vẻ dữ tợn:

- Tiểu tiện nhân… Ngươi muốn chết sao? Dám tranh đoạt với ta ư?

Lúc này, giọng nói của Kỳ Tiêu Vũ lại lần nữa vang lên:

- Sở Mặc, đối xử với người bên cạnh tốt hơn một chút! Cô gái Thủy Y Y kia… nếu thật sự là một cô gái tốt, hãy cưới nàng…