Thí Thiên Đao

Chương 1397: Hắn chính là đang độ kiếp! 



Thủy Y Y và Sở Thanh đều nhìn về phía Hổ Liệt, Hổ Liệt nói:

- Yên tâm đi, với những hiểu biết của ta về hắn, hắn tuy ngang ngạnh, nhưng cũng không phải loại thiếu đầu óc. Sự thật chứng minh… lần nào hắn cũng đúng.

- Lần nào cũng vậy sao?

Thủy Y Y nhẹ giọng nói thầm.

- Lần nào cũng vậy!

Vẻ mặt Hổ Liệt vô cùng nghiêm túc.

Răng rắc!

Lại là một tia sét màu tím bổ về phía Sở Mặc.

Một đầu tóc đen của Sở Mặc múa loạn theo gió, toàn thân bất động trong không trung, chẳng tế ra món pháp khí nào chống đỡ, tùy ý để sấm sét thiên kiếp giáng lên cơ thể mình. Đồng thời, không ngừng vận hành tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, độ qua kiếp Thiên Tiên này.

Tần Khiếu Thiên đứng xa xa nhìn lại, lạnh lùng nói:

- Dùng thiên kiếp luyện thể, chút tài mọn mà thôi, cho rằng làmvậy hữu ích sao?

Nhưng rất nhiều tu sĩ khác đều bị rung động không thôi.

- Thiên kiếp luyện thể… Không ngờ người kia lại dùng thiên kiếp để tôi luyện cơ thể xác thịt của mình, đúng là điên cuồng mà! Chẳng lẽ hắn không sợ bị sét đánh chết sao?

- Đây chính là thiên kiếp trên Thiên lộ đấy! Uy lực lớn hơn bên ngoài gấp đôi là ít! Sở Mặc thật đúng là điên cuồng.

- Được rồi, giờ ta không hận hắn làm liên lụy đến chúng ta nữa. Dựa vào dũng khí này, đáng để cho chúng ta tôn trọng.

Rất nhiều người cũng không nhịn được phải hô lên thảng thốt, cho dù Sở Mặc chỉ độ qua kiếp Thiên Tiên, nhưng hành động mặc cho sấm sét đánh lên thân mình như vậy cũng thực dọa cho người khác một trận hết hồn, đồng thời, lại giành được sự nể phục của nhiều người.

Long Thu Thủy nhìn với vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm, không nhịn nổi thấp giọng mắng:

- Vì sao Tần Khiếu Thiên còn chưa ra tay? Không phải được gọi là kẻ không sợ cả Đế Chủ bậc 6 sao? Còn sợ kiếp Thiên Tiên? Đồng Ảnh đứng sau lưng Long Thu Thủy, hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm trong bụng: Từ sau trận chiến trong vườn Thiên Đạo ngày ấy, tâm trạng của Thu Thủy đại nhân có chút thất thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mất thôi.

Bởi vì bất kể nàng nói vấn đề gì, Long Thu Thủy đều cảm thấy khó chịu.

Lục Hồng Tuyết đứng giữa không trung, quan sát đầy hăng hái, sau đó không ngừng gật đầu, y đây là thông qua quá trình độ kiếp của Sở Mặc, xác minh đạo của bản thân! Huyên Nhi cũng tập trung theo dõi, thì thào nói:

- Kẻ nổi tiếng lâu dài ắt không phải chỉ có hư danh, Sở Mặc được như ngày hôm nay, không phải chỉ dùng hư danh mà duy trì được.

Huyên Huyên nói:

- Kỳ thực kiếp Thiên Tiên là không cần tu sĩ độ qua… Hắn dùng kiếp Thiên Tiên để đối phó Tần Khiếu Thiên, chỉ sợ sẽ không thành công.

- Không, hắn chỉ là đang độ kiếp mà thôi.

Lục Hồng Tuyết bỗng nhiên chêm vào một câu:

- Hắn cũng không phải muốn dùng kiếp Thiên Tiên để nhằm vàoTần Khiếu Thiên, nếu không, hắn đã sớm mang theo thiên kiếp chạy về phía y rồi.

Huyên Huyên nao nao, lập tức nói:

- Đúng vậy, vì sao hắn không dùng thiên kiếp để nhằm vào Tần Khiếu Thiên chứ?

Huyên Nhi ở bên cạnh nói có chút không dám chắc:

- Hoặc là, sau kiếp Thiên Tiên, chính là kiếp Chân Tiên!

Huyên Huyên lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói:

- Không thể nào? Độ kiếp liên tục? Cho dù hắn không sợ thiênkiếp… nhưng cũng không trụ được trước áp lực độ kiếp liên tiếp này chứ?

Lục Hồng Tuyết nói:

- Cũng chưa chắc, thực ra ta cảm thấy, khả năng Huyên Nhi đoán trúng rồi.

Lúc này, không mấy ai đoán ra được mục đích của Sở Mặc. Bởi vì nếu muốn dùng thiên kiếp đến đối phó với Tần Khiếu Thiên, thì hiện tại nên trực tiếp mang theo thiên kiếp, nhằm hướng y mà lao vào mới đúng. Vì sao đến giờ còn chưa có hành động gì? Ầm!

Ầm!

Ầm!

Liên tiếp ba cột sét lớn màu tím bổ xuống.

Uy thế ngập tràn trong cột sét này khiến mọi người đều cảm thấy rợn gáy.

Lại nhìn bóng người giữa không trung kia, vẫn chẳng có một cửđộng nào, chỉ đứng thẳng trong hư vô, không ngừng nhận lấy lễ rửa tội của sấm sét.

Thật sự… như đang tổ chức lễ rửa tội bằng sấm sét cho bản thân vậy.

- Đồ điên!

- Biến thái!

- Yêu nghiệt! Nhất thời, không biết trong lòng bao nhiêu người bật ra những câu nói ấy.

Điều này thực sự có chút điên cuồng quá mức rồi.

Thậm chí ngay cả Tần Khiếu Thiên đang đứng nhìn xem cũng phải hơi nhíu mày. Lúc y độ kiếp, cũng không dám thoải mái như Sở Mặc vậy!

Nếu như nói Sở Mặc dùng pháp khí, hoặc là thi triển ra một vài phép tránh sét, rồi sau đó chỉ thi thoảng hứng chịu lấy vài ngọn thiên lôi, thì Tần Khiếu Thiên còn cảm thấy bản thân chấp nhận được. Bởi vì chính ycũng làm như thế.

Cho tới nay, đây cũng là một trong những việc khiến Tần Khiếu Thiên âm thầm tự hào.

Từ ngày y bước chân vào con đường tu hành, không hề bỏ lỡ bất cứ một thiên kiếp nào!

Y là Trúc Cơ Thiên Phẩm, mãi từ kỳ Trúc Cơ đến Chân Tiên, y đều trải qua mọi thiên kiếp. Điều đó đã rất đáng để tự hào rồi. Nhưng y không chỉ làm có vậy, mà mỗi đợt độ kiếp, y đều cứng rắn dùng cơ thể mình hứng chịu một hai tia sét. Hậu quả của việc làm như vậy, chính là thân thể hiện giờ của y, vô cùng mạnh mẽ!

Dùng thiên kiếp luyện thể, nếu không chết, sẽ có được xác thịt mạnh mẽ tới mức khiến mọi tu sĩ trên đời đều phải ghen tị.

Một trong những lý do khiến Tần Khiếu Thiên khinh bỉ các tu sĩ khác chính là, đến thiên kiếp cũng không dám độ qua, thì sao được tính là tu sĩ? Vài tia sét cũng chẳng dám đối đầu trực diện, các ngươi sao được tính là thiên kiêu?

Nhưng hiện tại, trước mặt y, Sở Mặc kẻ mà y hoàn toàn không coi ragì, lại hung hăng tát cho Tần Khiếu Thiên một cái!

Cái tát này, quả thực vang đến cực điểm!

Thiên kiếp nào người ta cũng dám qua!

Bởi vì tới Thiên giới, kiếp Đại La Kim Tiên cũng vậy, bao gồm kiếp Thiên Tiên, Chân Tiên cũng thế… đều không cần thiết phải trải qua. Nguyên nhân là quy tắc trời đất trên Thiên giới, đã hoàn toàn cho phép dung nạp mọi cảnh giới từ Chân Tiên đổ xuống rồi.

Nếu gã Sở Mặc này đã muốn độ qua kiếp Thiên Tiên, chứng tỏ hắngiống mình, cũng chưa từng bỏ qua bất cứ thiên kiếp nào!

Ở điểm này, chẳng hề kém cạnh y.

Vốn y còn tưởng rằng Sở Mặc định dùng thiên kiếp để đối phó với y. Nhưng giờ sự thật đáng xấu hổ đã hiện rõ, người ta chỉ đơn giản là độ kiếp mà thôi!

Căn bản chẳng thèm để ý đến y!

Nhưng y vẫn lấy pháp khí ra treo ở một bên, trốn một bên đần ra như tượng, vốn dĩ không dám lại gần! Giống một kẻ ngu vậy, đứng nhìn người ta thành công!

Tần Khiếu Thiên càng nghĩ càng giận, nhìn bóng người oai hùng đứng giữa không trung, tóc dài phấp phới theo gió kia, không kiềm chế nổi nảy sinh ác ý, trực tiếp tế một món pháp khí ra, hung hăng vọt về phía Sở Mặc.

Đó là một thanh phi đao màu bạc!

Trong nháy mắt khi phi đao xuất hiện, không khí trực tiếp bị xé rách, lao tới trước người Sở Mặc.