- Nói cách khác, hắn chỉ cần một câu, ngươi phỏng chừng phải rời khỏi đại nhân bên cạnh.
- Hắn dựa vào cái gì?
Phạm Dương có chút thấp thỏm không yên đứng lên:
- Trước kia chính là hắn đả thương ta …
- Khi đó người ta cũng không biết rằng ngươi là ai.
Tào Thái Dung thản nhiên nói:
- Dù sao là bạn bè, ta hy vọng ngươi có thể thu lại những tâm tư không nên có, đi theo đại nhân, tin là sau này chúng ta sẽ có đường ra tốt hơn.
- Ta khó có thể chịu được.
Hai đầu lông mày Phạm Dương mang theo một chút ác khí.
- Hay là như thế này, ta khuyên ngươi chủ động rời đi đi.
Tào Thái Dung có chút bất đắc dĩ nhìn Phạm Dương:
- Tính tình của đại nhân, ta và ngươi hẳn là đều hiểu rõ, người và chuyện nàng để ý, tuyệt sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đi phá hư.
Phạm Dương sắc mặt tối tăm, do dự một chút, nói:
- Ta không đi, ta không tin đại nhân sẽ tuyệt tình với ta như thế.
Tào Thái Dung thở dài:
- Nếu ngươi không sinh ra tâm tư khác, đại nhân tự nhiên sẽ không. Nhưng...
Lời tiếp theo, Tào Thái Dung cũng không nói, nàng tin là Phạm Dương hiểu đấy.
Phạm Dương đích xác đã hiểu, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mặc, vẫn rất là phẫn hận.
Sở Mặc hình như có nhận thấy, nhưng không quay đầu lại. Với hắn mà nói, người tùy tùng anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng của Thủy Y Y kia, hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp. Về phần hắn xem mình là tình địch, Mặc lại không thèm để ý. Bởi vì trong lòng của hắn, chưa từng nghĩ qua, thật sự muốn kết hôn Thủy Y Y.
Hôn ước kia, trong tương lai tìm cơ hội thích hợp, giải trừ là được. Đến lúc đó, ta sẽ bồi thưởng cho Thủy Y Y và Thủy gia. Trong lòng Sở Mặc nghĩ.
Có những tình cảm, nhất định là không thể cưỡng cầu. Tuy nhiên thế sự hay thay đổi, tương lai đến tột cùng sẽ như thế nào, không ai có thể nói được rõ ràng.
Sở Thanh lúc này nhẹ giọng nói:
- Người đàn ông trung niên trước đó có gì đó không đúng.
Thủy Y Y gật gật đầu:
- Hắn tự xưng Huyền Không thành là thành của hắn, không có thổ dân nào của Huyền Không thành tỏ vẻ phản đối, hơn nữa những người đó đối với hắn... dường như rất kính sợ. Người như vậy, lẽ ra sau khi tổn thất hai kiện chí tôn khí, không thể như mây trôi nước chảy vậy.
Sở Thanh nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ... Hắn muốn ra tay với tiểu đệ?
Sở Thanh cau mày, mang vài phần suy tư trên mặt, lẩm bẩm nói:
- Lẽ ra không nên, hậu nhân Sở gia, trên Thiên lộ này, ít nhiều vẫn còn có chút lực ảnh hưởng.
- Dù sao ta cảm thấy có chút không hợp lắm, cho nên chúng ta vẫn là càng nhanh chóng rời xa Huyền Không thành một chút càng tốt.
Thủy Y Y nói.
Sở Mặc vẫn không nói gì thêm, nhưng trên thực tế, trong lòng của hắn, sớm đã biết người đàn ông trung niên kia nguy hiểm. Bởi vì đó là một Đế Chủ bậc cao, là một Đế Chủ đại lão thất trọng đích thực!
Từ lần đầu gặp tên đó, Thương Khung Thần Giám cũng đã đưa ra tin tức cho hắn.
Một đại nhân chân chính như vậy, đối mặt tổn thất hai kiện chí tôn khí, không ngờ không có phản ứng quá lớn, bản thân chính là một chuyện không bình thường rồi.
Tuy nhiên trong lòng của Sở Mặc, cũng không phải rất sợ.
Sau khi tiến vào cảnh giới Chân Tiên, hắn hiện giờ đã có thể khống chế phân thân hoàn mỹ, thể hiện ra uy lực Đế Chủ bát trọng thiên!
Cho dù bởi vì bản thân hắn không đến cảnh giới Đế chủ, cũng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ đạo của cấp độ Đế Chủ, nhưng có thể hoàn mỹ bộc lộ uy lự hùng mạnh của phân thân, sau đó ở cận chiến, đem năng lực Đế Chủ bát trọng thiên thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Quan trọng nhất là, bài tẩy này, đến hiện tại... Đều chưa bị bên ngoài biết được.
Trận đánh lúc trước với Tần Khiếu Thiên, Sở Mặc từng chuẩn bị lộ ra tấm át chủ bài này, nhưng cuối cùng, vẫn là lựa chọn độ kiếp càng mạo hiểm.
Bởi vì tại đây trên Thiên Lộ, nguy hiểm nhất, vốn không phải những tu sĩ đến từ Thiên giới. Mà là Đại Năng thổ dân trên con đường này…!
Một khi bài tẩy lấy ra quá sớm, bị người biết bí mật của mình, như vậy, còn muốn thành lập kỳ công đối diện với Đại Năng thổ dẫn, gần như không có khả năng rồi.
Người ta lại không ngốc, biết ngươi có phân thân của cảnh giới Đế Chủ, chẳng lẽ sẽ không phòng sao?
Việc này, Sở Mặc cũng không có nói ra, bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, hơn nữa sau hắn còn có một Phạm Dương trăm phương ngàn kế tính kế với hắn. Cho nên Sở Mặc chỉ cười cười, nói:
- Tu sĩ thổ dân trên Thiên Lộ, với tu sĩ Thiên giới bình thường sẽ rất ít cảy ra xung đột kịch liệt, bởi vì đối với ai cũng không có lợi ích. Đương nhiên, người nên phòng chúng ta vẫn phải phòng. Tóm lại, cẩn thận một chút là được.
Mấy ngày sau, đều bình thường trôi qua. Thủy Y Y và Sở Thanh hai người cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, cảm thấy có thể là bản thân mình nghĩ nhiều rồi, có lẽ người trung niên kia thật sự không để chuyện này trong lòng.
Ngày hôm nay, trước mặt xuất hiện một tòa thành, tuy nhiên tòa thành này không phải ở trong không trung, mà là được xây trên mặt đất. Tòa thành này rất cổ, nhưng cũng không lớn. Tu sĩ Thiên giởi xuất hiện ở nơi này, nếu so với Huyền Không Thành thì cũng ít hơn rất nhiều.
Mọi người sau khi vào thành, rất nhanh liền nghe được một ít tin tức.
Linh Đơn Đường Thiếu chủ Lưu Phong, thành công đã lấy được cơ duyên của bản thân, đi tới Thiên lộ cuối cùng của mình, từ Chân Tiên đỉnh cao, trực tiếp đột phá tới Đế Chủ tứ trọng thiên đỉnh cao. Nghe nói chỉ thiếu một chút là đột phá đến Đế Chủ ngũ trọng thiên cảnh giới, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng so với đại nhân trẻ tuổi mấy vạn năm, Lưu Phong không tệ chút nào.
Đại nhân trẻ tuổi Long Hận Mặc, ở Huyền Không thành sau khi gặp phải sỉ nhục lớn nhất, không ngờ thành công nhận được cơ duyên của mình, đi tới tận cùng Thiên Lộ của hắn, thăng tiến cảnh giới Đế Chủ, mức độ có chút kinh người: Đế Chủ ngũ trọng thiên!
Tin tức này thực tại sợ ngây người không ít người, khiến cho rất nhiều người không nói nên lời.
Nếu như nói trước khi gặp được Sở Mặc, Long Thu Thủy có loại thăng tiến này, cũng chẳng có gì lạ, đường đường đại nhân trẻ tuổi, thiên giới cao nhất thiên kiêu. Trên Thiên Lộ đạt được cơ duyên, tăng lên tới Đế Chủ ngũ trọng thiên, xem như niềm vui bất ngờ, nhưng lại cũng không ngoài dự đoán mọi người.
Có thể sau khi gặp được Sở Mặc, Long Thu Thủy liên tiếp bị nhục, lại vẫn có thể một hơi tăng lên tới Đế Chủ ngũ trọng thiên, cái này không thể không khiến người khâm phục.