Sở Mặc không biết nên nói gì, trong lòng tự nhủ có nghiêm trọng như vậy sao? Những tu sĩ trên Thiên Lộ kia như thế nào lại chấp nhất với Thiên giới mãnh liệt như thế? Giống như tiến vào Thiên giới thì bọn họ sẽ thật sự thành đạo vậy.
Biên Khai Vũ kích động lúc lâu sau đó mới dần bình thường lại. Gã nhìn Sở Mặc, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Sở gia ngài đại khái thấy kỳ quái, vì sao ta lại chấp nhất với Thiên giới như thế? Trên thực tế, không chỉ có ta, gần như tất cả tu sĩ thổ dân trên Thiên Lộ đều vô cùng chấp nhất với Thiên giới. Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng là hơi kỳ quái.
Biên Khai Vũ hạ giọng nói:
- Đó là bởi vì Thiên giới mới là cố hương* thật sự của chúng ta!
*Quê cũ, quê nhà, quê mẹ
Sở Mặc nao nao.
Biên Khai Vũ nói:
- Trên Thiên Lộ, chúng ta bị người tới từ Thiên giới coi là tu sĩ thổ dân, nhưng trên thực tế có bao nhiêu người còn nhớ rõ, thật ra lúc banđầu trên Thiên Lộ có Đại Dược, có thú tu, có Thần Cầm... nhưng duy chỉ không có nhân loại! Năm đó Thiên Lộ hoàn toàn khác bây giờ. Khi đó quy tắc của Thiên Lộ cũng không phải sau khi đột phá sẽ bị bài xích ra khỏi Thiên Lộ, mà là có thể lựa chọn khi nào thì đi! Tinh khí nơi đó còn đầy đủ hơn cả Thiên giới, là nơi tuyệt hảo để tu luyện. Cho nên có rất nhiều người sau khi đi vào thì chọn ở lại, không vội trở lại Thiên giới. Thời gian dần trôi, bắt đầu sản sinh ra một thế hệ lại một thế hệ người mới. Những tu sĩ năm đó có năng lực để rời đi cũng đã ngã xuống hơn nửa. Còn sống cũng không muốn trở về. Bởi vì gia đình bọn họ cũng đã cắm rễ trên Thiên Lộ rồi. Dù sao mọi người cảm thấy tu luyện tới cảnh giới Chí Tôn là có thể rời khỏi Thiên Lộ. Nếu không trở thành Chí Tôn, rời khỏi Thiên Lộ cũng không có ý nghĩa gì, trở lại Thiên giới chỉ sợcũng không có được thứ mình muốn. Kết quả là mười vạn năm trước, trời đất gặp phải đại kiếp, quy tắc bị thay đổi, rốt cuộc không có ai có thể rời khỏi nữa. Từ khi đó, chúng ta trở thành thổ dân. Càng về sau, Thiên giới đã không ai còn nhớ rõ thân phận của chúng ta, nhưng chính chúng ta lại đều nhớ rõ cố hương của chúng ta thật ra là ở Thiên giới.
Biên Khai Vũ nói xong, sau đó lẩm bẩm:
- Cho nên, chúng ta đều rất hâm mộ cũng rất ghen tị với những tu sĩ vào từ Thiên giới. Cho tới giờ, ta cũng chưa nghĩ tới, một ngày kia ta lại có thể thật sự ngửi được khí tức ở thế giới này.
Sở Mặc ở một bên nói:
- Sau khi ngửi được có phải cảm thấy hơi thất vọng hay không?
Biên Khai Vũ nói:
- Không, không thất vọng, một chút cũng không, ta rất vui vẻ, rất kích động! Hưng phấn đến độ sắp ngất đi thôi!
...
Sở Mặc.
Biên Khai Vũ nhìn Sở Mặc:
- Đây mới là quê hương thật sự của ta, tổ tiên nhà ta rất nhiều đời đều tha thiết ước mơ có thể trở về. Hiện giờ, ta lại làm được.
- Tinh khí nơi này còn lâu mới bằng Thiên Lộ.
Sở Mặc nói.
- Đúng, chuyện này, ta đã sớm biết. Bằng không lúc trước tổ tiên của ta cũng sẽ không lựa chọn ở lại nơi đó. Nhưng nhà chính là nhà, đó là điểm khác nhau.
Biên Khai Vũ nói.
Sở Mặc nhìn Biên Khai Vũ:
- Nếu bây giờ ta thả ngươi, ngươi có phải càng vui vẻ hơn không?
Trong mắt Biên Khai Vũ hiện lên một chút vui mừng, lập tức gượng cười nói:
- Sở gia, ngài đừng lấy ta ra làm trò cười. Ta thừa nhận cho dù sau khi chỉ còn một cái đầu lâu ta còn nghĩ trong lòng xem hại ngài thế nào. Ngài đại nhân đại lượng, có thể không giết ta, cũng đã là vô cùng khai ân rồi.
Sở Mặc giơ tay lên, một tia sáng chỉ về phía đầu của Biên Khai Vũ.
Biên Khai Vũ nao nao, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng tiếptheo, gã liền thản nhiên. Có thể chết ở trên đất quê hương của mình cũng coi như chết có ý nghĩa rồi. Tiếc nuối duy nhất, chính là không thể đi tới mảnh đất quê hương mà tổ tiên nói với mình nhìn một lần.
Nhưng trong lòng của gã cũng không oán hận Sở Mặc. Đổi lại mà suy nghĩ, gã mà là Sở Mặc chỉ e cũng sẽ không chấp nhận để đầu của hắn được có cơ hội đi vào Thiên giới.
Biên Khai Vũ thản nhiên chờ chết, nhưng ngay sau đó, gã lại vô cùng kinh ngạc phát hiện: gã chẳng những không chết, ngược lại được giải khai toàn bộ phong ấn! Gã dù sao cũng là đại lão cảnh giới Đế Chủ, cho dù chỉ có tam trọng thiên nhưng đó cũng là Đế Chủ tam trọng thiên đã tích lũy vô số năm.
Gã sớm đã Nguyên Thần hợp nhất, một khi giải khai phong ấn, ngay cả chỉ còn lại có một cái đầu lâu cũng có thể nháy mắt sinh ra thân thể mới. Tuy rằng chiến lực sẽ giảm xuống trên diện rộng nhưng gã vẫn là Đế Chủ như cũ!
Biên Khai Vũ thậm chí chưa kịp tái sinh thân thể trước, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Mặc:
- Sở gia...
- Thôi đi, lúc trước là ngươi nhận tiền để giết ta cũng đã bị trừng phạt rồi. Sau này ngươi còn muốn hại ta nhưng dù sao cũng không thành công. Giết ngươi, đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì. Ngươi đi đi.
Sở Mặc nói.
Trên thực tế, những lời tâm huyết về quê nhà của Biên Khai Vũ đã làm Sở Mặc xúc động. Một người trong lòng tràn ngập hình ảnh cố hương, ngay cả tội ác tày trời nhưng sâu trong linh hồn cũng tồn tại một góc tươi đẹp không bị vấy bẩn. Cho nên, Sở Mặc không muốn giết gã.
Hơn nữa trước đó trên Thiên Lộ, Biên Khai Vũ cũng cung cấp cho hắn không ít tin tức. Bây giờ lại gián tiếp giúp Sở Mặc chứng minh việcdẫn người vào Thiên Lộ là khả thi. Dưới tâm tình tốt, Sở Mặc quyết định thả gã.
- Sở gia, ngài thật sự đồng ý thả ta? Ngài chẳng lẽ không sợ ngày sau ta trả thù ngài sao? Dù sao ngài cũng có thân bằng hảo hữu, ta tuy rằng không phải là đối thủ của ngài, nhưng chưa chắc không phải đối thủ của thân bằng hảo hữu của ngài.
Biên Khai Vũ vẫn là trạng thái một cái đầu lâu ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc không nhịn được mà cười:
- Ngươi sẽ làm như vậy?
- Sẽ không.
Biên Khai Vũ lắc đầu:
- Ta ngoại trừ bị điên, nếu không chắc chắn có đánh chết ta cũng sẽ không đi chọc vào Sở gia ngài.
- Vậy không phải xong rồi sao?
Sở Mặc cười cười.
- Nhưng vấn đề là, ngài thật sự đồng ý tin tưởng ta?
Biên Khai Vũ nhìn Sở Mặc, trong con ngươi hiện lên ánh sáng phức tạp:
- Nên hiểu là lòng người khó dò. Hôm nay ta mang ơn Sở gia, nóikhông chừng ngày mai ta sẽ thay đổi suy nghĩ.