Thí Thiên Đao

Chương 1501: Tiên nữ giáng trần (1)



- Động đến hắn chẳng khác nào đang gây hấn với toàn bộ dòng dõi họ Sở, hắn không phải chỉ có một mình. Cho nên, trước khi làm gì kính xin hãy suy nghĩ thật kỹ. Thông qua bảng tin, bài văn này nhanh chóng lan truyền ra khắp giới tu hành.

Có người suy xét lại, có người trầm tư, có người câm lặng, có người khen hay, có người đồng ý.

Nhưng cũng có người tỏ vẻ khinh thường, cho rằng kẻ viết ra bài văn này nhất định là người bên cạnh Sở Mặc, hoặc là người nhà họ Sở, bằng không tại sao có thể hiểu Sở gia và chuyện riêng của Sở Mặc như vậy được? Hơn nữa, mục đích của y lại chính là nói tốt cho toàn bộ dòng dõi họ Sở. Tuy nhiên, bất kể là phản ứng gì, cả bài văn này lẫn Sở gia và Sở Mặc được nhắc đến trong bài văn, lại một lần nữa được đẩy ra giữa nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành đề tài nóng hổi nhất trong toàn bộ giới tu hành.

Đến lúc này, mọi người đều không nhịn nổi dậy máu tò mò.

- Sao Sở Mặc lại biến mất rồi? Hiện giờ hắn đang ở đâu?

Người viết ra bài văn này cũng hỏi vấn đề giống như trước.

- Cô cô, không ngờ ngài cũng có bảng tin, lại còn chưa từng phátbiểu bao giờ, hơn nữa, đến ta còn không thể tưởng tượng nổi cái tên này, chậc chậc, cũng chẳng ai đoán được. Hì hì, sao? Bài văn ta viết cũng không tệ lắm phải không? Chẳng biết giờ đệ đệ đang ở đâu, cái tên Chí Tôn sống lại của Tần gia kia vẫn đang đuổi giết hắn, không biết hắn có gặp phải nguy hiểm gì không.

Sở Thanh chống tay lên cặp má trắng nõn, nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn ngập âu lo, hỏi.

Nếu là Sở Mặc ở đấy nhất định chỉ cần liếc mắt sẽ nhận ra, vị nữ tử có dung nhan tuyệt đẹp đang đối diện Sở Thanh này, chính là nữ đế Phiêu Linh Mạnh Phương Hoa danh tiếng vang dội khắp giới tu hành, người dạy cho hắn Cửu Mệnh Thuật!

Ngày hôm ấy, Mạnh Phương Hoa trực tiếp hiện thân trên Thiên lộ, mang Sở Thanh khi ấy đang độ kiếp bước vào Đế Chủ bậc sáu đi. Sau đó, không một ai biết Sở Thanh đã được đưa tới phương nào, dường như nàng đã biến mất rồi vậy.

Nhưng trên thực tế, Sở Thanh vẫn ở Thiên giới, hơn nữa, chỗ nàng cách thành Thiên Vực cũng không tính là xa.

Ở nơi này, nàng còn đang nhận được sự dốc lòng dạy bảo của Phiêu Linh nữ đế Mạnh Phương Hoa. Ban đầu, thậm chí Sở Thanh còn cho rằng đó là cô cô Mạnh Phương Hoa sống lại thật. Càng về sau nàng mới biết, đó chỉ là một phân thân của cô mà thôi. Là một giọt tinh huyết của Mạnh Phương Hoa năm đó để lại, thông qua Cửu Mệnh Thuật sinh ra một phân thân!

Thủ đoạn của Chí Tôn quả đúng là cái thế vô song, một Chí Tôn dù đã chết rất nhiều năm, nhưng những thứ mà nàng để lại vẫn khiến đời sau phải khiếp sợ.

Sở Thanh từng hỏi Mạnh Phương Hoa vài lần, rằng nàng có phải đã chết thật rồi không. Mạnh Phương Hoa chưa bao giờ trả lời ngay mặt. Thậm chí Sở Thanh còn muốn chêm vào cuối bài văn một câu: Tần gia các ngươi có lão tổ Chí Tôn sống lại, thì dòng họ Sở nhà ta cũng có Chí Tôn sắp sống lại y như vậy! Nhưng đều bị Mạnh Phương Hoa ngăn cản.

Rồi sau Sở Thanh lại ngẫm nghĩ một chút, cũng liền thông suốt, bởi vì nếu nói như vậy, nhất định sẽ khiến cho tên lão tổ Chí Tôn kia của Tần gia cảnh giác.

Mạnh Phương Hoa nhìn Sở Thanh đang ở trước mắt, khuôn mặt thanh nhã tuyệt vời để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nàng nói:

- Loại bài văn trẻ con trành giành cãi cọ này ngươi có viết haykhông thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Sở Mặc hắn không gặp nguy hiểm gì, cái lão Chí Tôn sống lại của Tần gia… không giết hắn nổi đâu.

- Ta chỉ không nhịn được thôi, hơn nữa, ta vẫn lo cho đệ đệ lắm, cô cũng biết đấy, hắn thật là người thừa kế duy nhất của Sở gia chúng ta rồi, từ nhỏ đã phải trải qua nhiều đáng thương như vậy, ta không muốn hắn phải gặp thêm bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Sở Thanh nhẹ giọng nói.

- Con đường hắn đi khác người bình thường, cho nên, hắn cần được tôi luyện như vậy để có thể trưởng thành. Mạnh Phương Hoa nói:

- Cho nên, đừng quá lo.

Sở Thanh mím môi, nhìn Mạnh Phương Hoa:

- Cô, ngài đã đạt tới cảnh giới không giận không hờn không buồn không vui rồi, nhưng ta còn chưa tới mà… người ta vẫn còn là con nít đấy!

- Ngươi cũng không còn nhỏ nữa đâu, đã là Đế Chủ bậc cao rồi mà vẫn cứ bướng bỉnh như vậy.

Trong ánh mắt mà Mạnh Phương Hoa nhìn Sở Thanh tràn ngập yêu thương.

- Hì hì, trước mặt cô người ta lúc nào mà chẳng là trẻ con.

Sở Thanh cười nói một câu, sau đó hỏi:

- Đúng rồi, năm đó tiểu đệ đã gặp bản tôn của cô trong Quy Khư sao? Lúc đó biểu hiện của tiểu đệ thế nào vậy?

Mạnh Phương Hoa nhìn thoáng qua Sở Thanh có chút bất đắc dĩ, nói xa xăm:

- Ta đây chỉ là một phân thân, ở lại Thiên giới để bảo vệ đời sau nhà họ Sở, chuyện của bản tôn sao ta biết được.

- Cô bất công!

Sở Thanh trề môi nói:

- Cô tung hoành muôn đời, rõ ràng như một vị thần vậy, sao lại không biết được?

- Như một vị thần sao?

Trong con ngươi của Mạnh Phương Hoa hiện lên một vệt tang thương, người phụ nữ tuyệt đại phương hoa này, quả thực có thể nhận xưng hô ấy, trong lịch sử cận đại một kỳ nguyên gần đây khắp toàn bộ Thiên giới. Tuy nhiên dường như chính bản thân nàng cũng không quá chấp nhận cách nói này.

- Chẳng lẽ không đúng sao? Tên lão tổ Chí Tôn của Tần gia kia nếu gặp cô chẳng lẽ còn không nhanh chóng chạy mất dép? Sở Thanh chớp chớp mắt nhìn Mạnh Phương Hoa.

- Phân thân này của ta không phải đối thủ của y. Hơn nữa vì vừa sống dậy nên thực lực của y còn xa mới hồi lại trạng thái đỉnh cao trước kia được. Cần thời gian rất lâu để khôi phục lại. Đến lúc đó, trên thế gian này, y sẽ gần như vô địch.

Mạnh Phương Hoa nhẹ giọng nói, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt của nàng.

Nhưng Sở Thanh lại có chút lo lắng:

- Vậy chẳng phải tiểu đệ sẽ gặp nguy hiểm hơn rồi sao?

- Ha ha, ngươi cho là những thuật Chí Tôn hắn học được trong Quy Khư chỉ dùng để trang trí thôi sao?

Mạnh Phương Hoa thản nhiên nói một câu.

Ánh mắt Sở Thanh lập tức sáng ngời, hỏi kỳ cùng:

- Cô nói chuyện đó cho ta nghe đi!

- Không nói.

Mạnh Phương Hoa nhìn nàng một cái:

- Cần phải làm bài tập hôm nay rồi, nhớ kỹ, đạo tu hành, nằm ở nội tâm của chính mình…- Thôi thôi, ta sai rồi cô…

Sở Thanh vội vàng đầu hàng, sau đó ngoan ngoãn chạy đi tu luyện.

Sợ rằng đương thời chẳng mấy ai biết, vị Phiêu Linh nữ đế là kẻ mạnh danh tiếng lừng lẫy giới tu hành này, bản chất cũng chẳng phải người có tính kiệm lời, cao quý lạnh lùng, mà kỳ thực, một khi nàng bắt đầu lải nhải là chuyện cực kỳ đáng sợ!