Đơn Chí gầm thét, tế ra một món chí tôn pháp khí, nhằm về phía Sở Mặc.
Chủng loại của chí tôn pháp khí rất phong phú, nhưng phàm là pháp khí do chí tôn dùng qua, đều có thể gọi là chí tôn pháp khí, nhưng uy lực … thì phân ra rất nhiều cấp bậc.
Nói thí dụ như thanh đồng yển nguyệt đao trong tay Tần Quang Viễn, thì là Chí tôn khí chân chính! Là binh khí chí tôn đã dùng qua!
Mà Đơn Chí tế ra một nghiên mực, nhưng chỉ là nghiên mực lúc chí tôn viết chữ dùng qua, mặt trên tuy cũng dính được hơi thở của chí tôn, nhưng uy lực, hoàn toàn không thể so sánh với chí tôn binh khí thật sự.
Đối mặt nghiên mực kia, Sở Mặc đưa tay ra một quyền.
Chỉ một quyền, nháy mắt đã xuất hiện phía trước nghiên mực, hung hăng đập lên nó.
Chuẩn xác mà nói, là nổ ầm!
Nghiên mực lập tức chia năm xẻ bảy, vỡ đầy trên đất.
Quyền đó của Sở Mặc hoàn toàn không tổn hao gì, vừa nhanh chóng thu về, sau đó hung hăng đập tới Tần Quang Viễn.
Lần này Sở Mặc bị thương có thể nói là vì họa được phúc, hắn không nhưng để cho bản thân mình lĩnh ngộ ra một cảnh giới hoàn toàn mới, hơn nữa hắn không ngờ mơ hồ … chạm vào chút chút lĩnh vực chí tôn!
Điều này nói ra thì quá thần kỳ, làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Một tu sĩ ngay cả cảnh giới Đế Chủ còn chưa tới, không ngờ mơ hồ, chạm vào một chút lĩnh vực chí tôn “không đường có thể đi”!
Nhưng này, chính là thu hoạch sau khi chẻ củi thành đạo!
Loại thu hoạch này vượt xa nhận thức và tưởng tượng trước đây của Sở Mặc.
Cho nên, chiến lực hiện giờ của Sở Mặc nếu so với lúc vừa mới đi ra Thiên Lộ, trở nên càng thêm hung hãn!
Lý giải đối với đối đạo, hắn không kém cỏi Tần Quang Viễn chút nào, thậm chí mạnh hơn y rất nhiều!
Nói về kinh nghiệm chiến đấu, Sở Mặc từ Nhân Giới trên đường đi ra, đồng thời bản thân trải qua trăm trận, đánh nhau qua, trải qua nguy cơ sinh tử cũng tuyệt đối không thể ít nửa phần so với Tần Quang Viễn sống rất nhiều năm.
Chỗ duy nhất Sở Mặc kém hơn, chính là cảnh giới lớn không bằng Tần Quang Viễn, lực lượng tích lũy trong thân thể không bằng Tần Quang Viễn.
Nhưng loại chuyện chiến đấu này, cho tới bây giờ cũng không phải ai mạnh hơn, thì nhất định có thể thắng.
Ầm!
Tần Quang Viễn nghiến răng nghiến lợi đối một quyền với Sở Mặc, cảm giác được cả cánh tay cũng run lên, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Tiếp theo, Tần Quang Viễn bắt đầu thi triển thần thông, muốn thông qua pháp thuật tác động Sở Mặc.
Không ngờ tới chính là Sở Mặc khoát tay, một đống chí tôn thuật trực tiếp đánh ra!
Tuy rằng uy lực không so sánh được với chí tôn thi triển, nhưng chí tôn thuật chính là chí tôn thuật, theo trình tự, cao hơn pháp thuật của Tần Quang Viễn rất nhiều.
Song phương ngươi tới ta đi, mười mấy hiệp nhanh chóng trôi qua. Đại năng cảnh giới chuẩn chí tôn Tần Quang Viễn này …, không ngờ không chiếm được chút hời nào từ Sở Mặc! Chẳng những vậy, ngược lại còn có cảm giác bó chân bó tay.
Kết quả này, không chỉ nằm ngoài dự liệu của Tần Quang Viễn, cũng ngoài dự liệu của đám Đơn Thần Đế Chủ gia tộc phía Đơn Chí.
Bao gồm những người Tần gia, người nào người nấy trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc không dám tin, nhìn Sở Mặc đại chiến Tần Quang Viễn.
Bây giờ mới là bao lâu? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Cho dù có thể thật sự là yêu nghiệt, sao có thể có yêu nghiệt đến mức này? Nếu tu sĩ ở thiên hạ đều giống như Sở Mặc vậy còn đường sống cho người khác sao?
Thật là thật không thể tin nổi!
Một tu sĩ cảnh giới Chân Tiên, chiến lực mạnh mẽ đến đối chiến Chuẩn Chí Tôn không rơi vào thế hạ phong, vượt ra khỏi nhận thức tu hành của mọi người ở đây.
Quyển Thiên Ý Ngã Ý duy ngã, lúc này cũng đang điên cuồng vận hành, Sở Mặc thi triển Cửu Tự Chân Ngôn của đạo gia, sau khi chẻ củi thành đạo, sự lĩnh ngộ của Sở Mặc đối với Cửu Tự Chân Ngôn, cũng đột nhiên tăng mạnh.
Hắn vận hành chữ lâm bất động như núi!
Cảnh giới và lực lượng chênh lệch rất nhiều, nháy mắt được bổ sung đủ.
Tần Quang Viễn muốn thông qua thủ đoạn này để ức hiếp Sở Mặc, đã không thể nào.
Binh Tự Quyết cuồn cuộn năng lượng!
Tinh khí rộng lớn trong thiên địa kia liên tục không ngừng hướng vào trong thân thể Sở Mặc. Thuận theo vận hành của cuốn duy ngã, tiến vào tứ chi bách hải Sở Mặc.
Nơi nào trong thân thể Sở Mặc cũng có đạo đài, tất cả đều đang điên cuồng xoay tròn.
Tại thời khắc này, lực lượng trong thân thể của Sở Mặc đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi!
Thân thể Chân Tiên đặc thù kia, dường như hoàn toàn không có cách nào cất chứa nhiều thiên địa tinh khí như vậy.
- Trảm!
Sở Mặc giơ Thí Thiên lên cao, từ trên xuống dưới. Không có bất kỳ do dự nào … bổ về phía Tần Quang Viễn!
Trong ánh mắt của Tần Quang Viễn, lộ ra vẻ kinh ngạc, từ đao này y cảm nhận được nguy cơ vô tận, nhưng lúc này muốn tránh lui, đã không kịp rồi!
Y chỉ có thể giơ binh khí chí tôn thanh đồng yển nguyệt đao này, chắn ở đỉnh đầu mình.
Răng rắc!
Chí tôn binh khí nứt gãy!
Tần Quang Viễn khạc ra máu.
Cảnh tượng này, kinh thế hãi tục, khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra!
Chuẩn Chí Tôn, loại tồn tại đương thời vô địch này không ngờ bị người khác đánh cho hộc máu!
Sở Mặc cũng không tiếp tục công phạt, có thể bức một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đến trình độ này, đối với Sở Mặc mà nói, gần như cũng là một loại cực hạn. Dù sao hắn cũng không phải Đế Chủ.
Tần Quang Viễn phun máu huyết Chuẩn Chí Tôn ra, phun đến trong hư không, mỗi một giọt máu đều nặng như vạn cân. Có uy năng hủy diệt rất lớn.
Nhưng trong mắt Sở Mặc, đây cũng là tuyệt thế bảo dược!
Giờ khắc này, Sở Mặc trực tiếp vận hành năng lực phục hồi của chữ nhân trong Cửu Tự Chân Ngôn!
Thương thế của hắn, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lần này cũng là một cơ hội tuyệt hảo, máu tươi của Chuẩn Chí Tôn, có tinh khí vô tận, tùy tiện một giọt cũng mang theo uy năng mênh mông.
Tần Quang Viễn phun máu Chuẩn Chí Tôn trong hư không, bị người tự quyết trực tiếp luyện hóa, hóa thành từng sợi tinh khí đỏ như máu, chui vào trong cơ thể của Sở Mặc.
- A!
Quang Viễn thấy cảnh tượng này, cả người gần như đều giận điên lên, máu của y... bảo huyết cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, lại bị kẻ thù lấy ra sau khi luyện hóa mà hấp thu. Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Con ngươi lạnh lẽo của Sở Mặc nhìn Tần Quang Viễn, sau đó bỗng nhiên lạnh lùng cười.
Tim của Tần Quang Viễn đột nhiên đập mạnh, kế tiếp, trong lòng của y dâng lên một điềm xấu, nhìn Sở Mặc thật sâu, xoay người rời đi.