Thí Thiên Đao

Chương 1541: Phụ thân (1)



- Lão nhân, người đem ta ném tới Nhân giới liền mặc kệ, một mình trốn ở chỗ này làm một con ma men rất thoải mái đúng không? Tốt lắm, ngài đã như vậy ta cũng không cần e dè nữa, ta nghe nói, chỉ cần nhắc tới tên nương ta, bên kia liền sẽ trực tiếp cảm ứng được và phái người vượt qua hư không tới giết ta, đúng không?

Sở Mặc nói một đống lớn, con ma men kia vẫn nằm ở nơi đó, một chút phản ứng cũng không có.

- Được, muốn so tàn nhẫn với ta đúng không? Đừng quên ta cũng là người Sở gia!

Sở Mặc cười lạnh, lớn tiến nói:

- Ta là Sở Mặc, mẹ ta là Cơ….

- Đủ rồi!

Lão ma men đột nhiên phát ra một tiếng quát lớn, bên trong tiếng quát lớn kia không ngờ lại mang theo âm thanh ù ù của Đại Đạo, nháy mắt hoàn toàn đánh tan thanh âm của Sở Mặc. Lực lượng quy luật vô tận, hư không nhìn bằng mắt thường không thấy trực tiếp phong tỏa cả toàn Đệ Cửu thành.

Lão ma men mở hai mắt ra, hai mắt vẫn đục ngầu như trước, nhưng lại rất phẫn nộ:

- Ở đâu ra tiểu tử thối tha tới đây gây huyên náo như vậy?

Sở Mặc nhìn lão ma men, không kìm nổi cười rộ lên, chỉ có điều trong tươi cười tràn ngập thương cảm.

- Được, tiền bối, rất xin lỗi đã quấy rầy ngài, ta nghĩ tới mẹ mình, ta nghĩ kêu ra hai tiếng tên của người, không cho ta kêu ở trước mặt ngài, vậy ta đi ra nơi khác kêu.

Sở Mặc nói xong liền xoay người rời đi.

- Ngươi trở lại cho ta!

Lão ma men lập tức gầm lên một tiếng, sau đó rít gào nói:

- Ngươi tên khốn khiếp này! Ngươi con mẹ nó lấy tính mạng của mình tới uy hiếp ta sao? Ngươi làm thế này để làm gì?

Sở Mặc đưa lưng về phía lão ma men, cười, nước mắt lại chảy trên mặt, hắn ngẩng mặt lên trời cười ha ha, sau đó càng cười thanh âm càng lớn. Đến cuối cùng trở về không tiếng động, chỉ còn lại có nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Lão ma men này chính là cha hắn!

Nếu không phải cha hắn, làm sao có thể khẩn trương để ý tới hắn như vậy? Tựa như lời nói mà lão ma men vừa rồi bị chọc giận điên lên nói ra: Ngươi con mẹ nó lấy tính mạng của mình tới uy hiếp ta sao? Ngươi làm thế này để làm gì?

Ngẫm lại đích thật là hơi có chút tùy hứng, hành động vừa rồi của hắn dường như đang làm nũng?

Sở Mặc rùng mình một cái, có chút lạnh. Hắn cho tới bây giờ không muốn hai chữ này có quan hệ với mình, đây quả thật rất giật gân.

Nhưng cho dù thế nào hắn cũng tìm được rồi!

Làm nũng thì làm nũng!

Đứa con chẳng lẽ không thể làm nũng với phụ thân mình? Không được sao? Hắn không biết, không ai nói với hắn, hắn cũng chưa từng trải qua. Dù sao hắn cảm thấy làm như vậy rất thích, vô cùng thích, đặc biệt thích!

- Hiện tại ngươi thống khoái sao?

Cơn giận của lão ma men vẫn chưa tiêu hết, vẫn mang vẻ mặt tức giận. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu khốn khiếp này lại dùng phương thức đó để ép mình thừa nhận. Vốn hắn còn tính cho dù thế nào cũng không thừa nhận.

Đồ ranh con! Khốn khiếp! Tức chết lão tử!

Sao lại thông minh thế chứ?

Đến cuối cùng Sở Thiên Cơ lại có chút tức giận.

Cái vật nhỏ này thật quá tinh quái, quả thật giống y như mẹ hắn!

Không hề khác!

Nghĩ vậy trên gương mặt già nua của Sở Thiên Cơ hiện lên một chút ảm đạm.

- Sảng khoái, đương nhiên sảng khoái.

Sở Mặc quay người lại, lệ rơi đầy mặt nhìn lão nhân vẻ mặt tang thương cùng ánh mắt đục ngầu trước mặt, cái loại đau lòng này khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Sảng khoái chính là rốt cục tìm được phụ thân của mình! Nhưng đau lòng chính là phụ thân không ngờ lại biến thành bộ dáng này.

Sở Mặc bùm một tiếng quỳ gối trước mặt con ma men, thanh âm run rẩy:

- Cha, con bất hiếu….

Một câu nói còn chưa dứt lời liền nghẹn ngào nói không ra lời.

Cặp mắt đục ngầu của lão ma men chớp vài cái, sau đó trầm giọng nói:

- Ta không phải.

- Ngài đừng phủ nhận được không? Ta mất nhiều năm như vậy, cuối cùng đã tìm được ngài, ta mặc kệ có nguyên nhân gì, ta mặc kệ từng phát sinh chuyện gì, nhưng hiện tại ta đã trưởng thành, có chuyện gì có cùng ngài đối mặt, được không?

Trong thanh âm của Sở Mặc tràn ngập đau thương.

Lã ma men ho khan hai tiếng, nói:

- Có cái gì cần đối mặt? Sinh lão bệnh tử sao? Đó là quy luật thiên đạo.

- Ngài là phụ thân của ta, là một vị thiên kiêu từng oai phong một cõi, là Chí Tôn trẻ tuổi sáng chói nhất đại vực Viêm Hoàng. Mặc kệ ngài có thế nào thì ngài vẫn là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong lòng ta.

Sở Mặc ái mộ nói.

Phản ứng của lão ma men lại có chút bình thản:

- Kia đều là chuyện đã qua rồi, hiện tại ngươi thấy được chính là một lão ma men gần đất xa trời đang kéo dài hơi tàn.

- Không, không phải như thế!

Sở Mặc lớn tiếng phản bác, sau đó nhìn khuôn mặt già nua trước mắt, lòng của hắn đau đớn. Thiên ngôn vạn ngữ đến cuối cùng chỉ hóa thành một câu:

- Cha, theo ta về nhà đi.

- Nhà? Làm sao là nhà?

Lão ma men cười ha hả, nhìn Sở Mặc:

- Tiểu tử ngươi đã trưởng thành, công thành danh toại, trưởng thành là thiên kiêu tuổi trẻ, nghe nói bên cạnh ngươi cũng không thiếu hồng nhan tri kỷ, ừ, thích liền giữ ở bên người, không nên phụ người ta.

- Ta chỉ thích một người.

Sở Mặc nói.

- Hiện tại ngươi còn không hiểu, về sau ngươi sẽ rõ, phụ lòng là không nên nhất.

Lão ma men nói.

- Cha, theo ta về nhà được không? Việc này ngài định đoạt, ngài muốn ta cưới bao nhiêu ta liền cưới bấy nhiều!

Sở Mặc nhìn lão ma men:

- Đến lúc đó sinh cho ngài một đống tôn tử được không?

Trong con ngươi đục ngầu của lão ma men trong phút chốc hiện lên một chút rung động, tuy nhiên sau đó lại trở về bình tĩnh.

- Ta không đi đâu cả, ở đây rất tốt, mỗi ngày có rượu uống, còn thường xuyên có thịt ăn.

Lão ma men cười híp mắt nói:

- Một phế nhân như ta, ở nơi này mới là thích hợp nhất.

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, sau đó giả tiểu tử Từ Nam đột nhiên xông tới, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, thở hổn hển:

- Ngươi quả nhiên ở trong này.

Lão ma men bỗng nhiên nói:

- Nam Ca.

- A, cha gọi Nam nhi có chuyện gì?

Từ Nam tuy rằng cảm giác không khí trong phòng có chút cổ quái, nhưng lão ma men ngày bình thường đều say khướt cả ngày, gần như chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện với nàng như vậy.

Về phần Nam Ca và gì gì đó nàng đã tự động lọc qua.

- Ngươi quay đầu lại dọn dẹp chút đồ vật đi cùng hắn đi.

Lão ma men nói.

- Hả?

Giả tiểu tử Nam Ca có chút há hốc mồm, ngơ ngác hỏi:

- Sao thế?

- Hắn là Sở Mặc, chính là người ngươi sùng bái nhất, đi theo hắn ngươi sẽ có tiền đồ.

Lão ma men nói.