Thí Thiên Đao

Chương 1649: Ân oán không còn (1)



Cha của ông ấy trong một lần săn bắn gặp mãnh thú thật sự, ngay cả thi cốt cũng không tìm được nữa. Mẹ của ông ấy dẫn ông ấy theo khi tái giá. Lúc đó Phùng Xuân mới ba tuổi, còn chưa biết gì.

Bố dượng đối với ông ấy và mẹ đều không tốt, bố dượng say rượu, mỗi lần uống quá nhiều không đánh thì mắng mẹ con ông ấy, mỗi lần đều đánh cho mẹ con ông ấy mình đầy thương tích, mặt mũi bầm dập... là chuyện bình thường như cơm bữa. Phùng Xuân còn nhỏ vô cùng cămhận với hành vi đó của bố dượng. Mỗi lần mẹ ông ấy bị đánh, ông ấy đều xông lên cắn. Đáng tiếc là quá nhỏ, mỗi lần đều bị đánh. Có một lần thiếu chút nữa đã bị bố dượng đánh chết.

Cứ như vậy, mẹ ông ấy dẫn theo ông ấy vô cùng gian khổ nhịn ba năm.

Phùng Xuân nhoáng cái đã lên sáu tuổi, thể hiện sức lực và hung tính không giống với những đứa trẻ khác. Đối với hành động đánh mẹ ông ta của bố dượng thì căm thù đến tận xương tủy. Đứa trẻ không thể che dấu cảm xúc được, rốt cục có một ngày, bố dượng ông ta cảm nhận được sát ý của đứa con riêng với ông ta, ỷ uống vào chút rượu mà đánh đập ôngấy một cách tàn nhẫn, muốn giết ông ấy.

Mẹ của Phùng Xuân xông lên cản, bị bố dượng ông ta đẩy ngã, đầu đập vào góc bàn, chết ngay tại chỗ.

Lúc đó bố dượng ông ta đã tỉnh rượu cảm thấy sợ hãi nhưng đồng thời cũng sinh ra suy nghĩ ác, đơn giản quyết định hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, muốn giết cả Phùng Xuân.

Phùng Xuân sáu tuổi tuy là cường tráng hơn bạn cùng lứa nhiều, nhưng không thể là đối thủ của một người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng được. Mắt thấy sẽ bị đánh chết thì đúng lúc đó Đinh Linh xuấthiện, ra tay tiêu diệt bố dượng Phùng Xuân, sau đó mang Phùng Xuân đi.

- Sau đó, hắn dạy ta tu luyện, nuôi dưỡng ta lớn lên. Ta coi hắn như cha, hắn đối với ta như con.

Phùng Xuân uống một chén rượu, hạ giọng nói:

- Lúc đó, hắn còn chưa nhập ma.

Sở Mặc gật gật đầu. Chuyện này hắn từng nghe Vương Trung ở vùng đất Tội ác nói, bao gồm Huyết Ma Lão Tổ vốn tên là Đinh Linh, Sở Mặc cũng từng nghe Vương Trung nói. Cho nên bây giờ nghe Phùng Xuân nói tiếp, Sở Mặc lập tức biết Phùng Xuân không nói dối.

- Lúc đó ta cũng không biết hắn là ai, ta nghĩ muốn gọi hắn là thúc thúc, hắn không cho, nói bối phận giới tu hành không phân theo tuổi tác, bảo ta gọi hắn là đại ca là được rồi. Hắn cũng chưa từng bắt buộc ta phải làm gì, cho dù là sau khi nhập ma, hắn cũng không bắt buộc ta làm gì cả.

Phùng Xuân lại uống vào một ly, nhẹ giọng nói.

- Cho nên, nhập ma là lựa chọn của bản thân ngài sao?

Sở Mặc nhìn Phùng Xuân hỏi.

Phùng Xuân đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại chậm rãi gật gật đầu, ông ấy nói:

- Chuyện như này thật ra nói toạc ra cũng không phức tạp gì. Cậu suy nghĩ một chút xem, lấy xuất thân của ta, ngay cả một tu sĩ lợi hại ta cũng chưa gặp được, đối với Ma tộc ta có thể hiểu biết được bao nhiêu? Không nói tới hiểu biết, đương nhiên cũng không nói tới chán ghét. Cho dù sau đó ta đã biết chuyện về Ma tộc rồi, tâm tình của ta vẫn không có thay đổi gì lớn. Bởi vì người hại chết cha ta là mãnh thú trong núi. Nó không phải ma. Hại chết mẹ ta cũng là người, càng không phải là ma. Sở Mặc gật gật đầu, hắn đã có phần hiểu được suy nghĩ của Phùng Xuân.

- Sau khi Đinh đại ca lựa chọn nhập ma, có một thời gian ngắn, hắn vô cùng nôn nóng, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh. Nhưng mỗi lần đối mặt với ta hắn lại vẫn giống như trước. Có một lần ta hỏi hắn, Ma tộc cùng Nhân Tộc, rốt cuộc có gì không giống nhau? Hắn nói cho ta biết, Ma tộc trời sinh tính âm u lạnh lẽo, không thích giao tiếp. Thích ở một mình. Ma tộc khát máu hung tàn, một vài chuyện đổi lại là Nhân loại có lẽ sẽ có phương thức khác đi giải quyết, nhưng ở Ma tộc, khả năng sẽ đại khai sát giới. Ta nói này, không phải rất nhiều Nhân loại cũng như vậy sao? Ví dụ như cường đạo đấy. Bên trong đôi mắt của Phùng Xuân có vẻ như đang nhớ lại, ông ấy thản nhiên nói:

- Hắn nói cho ta biết vẫn không giống nhau được. Nhân có nhân tính, Ma tộc không cùng chủng tộc, thế giới trong con mắt của bọn họ không giống với thế giới trong mắt Nhân loại. Tư tưởng và cách xử sự cũng hoàn toàn khác biệt. Nếu là người cũng đừng nghĩ đi nhập ma làm gì.

Sở Mặc gật gật đầu, tuy rằng hắn và Huyết Ma Lão Tổ có thâm cừu đại hận nhưng cũng có sự đồng tình với lời nói mà Huyết Ma Lão Tổ lúc trước nói với Phùng Xuân.

Phùng Xuân nói tiếp:

- Ta hỏi hắn, huynh đã nghĩ như vậy, vậy vì sao huynh còn muốn nhập ma?

Phùng Xuân nhìn thoáng qua Sở Mặc:

- Lúc đó tuy là ta gọi hắn là huynh nhưng trên thực tế, trong mắt ta, hắn lại không khác gì một người cha cả.

Sở Mặc gật gật đầu.

Phùng Xuân nói:

- Cho nên, lúc đó ta cũng rất không hiểu vì sao hắn chọn nhập ma. Sau này, cho đến khi ta tu luyện tới cảnh giới Đại La Kim Tiên. Hắn dẫn theo ta du lịch ở rất nhiều nơi của Thiên giới, giúp ta học được rất nhiềuchuyện. Đến lúc đó, ta bỗng nhiên hơi hiểu ra, Đinh đại ca theo đuổi là cấp bậc cao hơn mà thôi. Hắn muốn thành đạo. Mà trên đời này, người mạnh nhất là Đế Chủ. Ừ, lúc ấy ta cũng không biết còn có một vài tu sĩ kinh tài tuyệt diễm đạt đến cảnh giới của Chuẩn Chí Tôn. Nhưng ta lúc ấy cũng đã biết, muốn thành đạo ở thế giới này có rất ít khả năng.

Sở Mặc lại gật đầu.

Phùng Xuân nói:

- Ta tuy rằng hiểu lựa chọn của hắn nhưng lại không thể chấp nhận được cách làm của hắn. Cho đến một ngày, hắn hỏi ta muốn chọn nhập ma hay không? Bởi vì trên tay hắn có một số Ma chủng, Ma chủng nàycó thể làm người ta cường đại hơn, sau đó, hắn nói về sự nguy hại của Ma chủng với ta, nói ví dụ như sẽ bị hắn quản chế, nói ví dụ như, sau khi ta chết sẽ bị ma chủng thay thế, tất cả đạo hạnh và trí nhớ của ta trở thành chất dinh dưỡng của hắn.

Sở Mặc thầm nghĩ, mấu chốt đã đến đây rồi. Phùng Xuân nhập ma, hẳn là lúc này đây.

Phùng Xuân cười gượng nói:

- Lúc đó ta đã hiểu rất nhiều chuyện, cũng rõ ràng ân oán giữa Ma tộc cùng Nhân Tộc. Thành thật mà nói, đây là thù hận giữa chủng tộc, nói sâu cũng sâu, nói không sâu... thật ra cũng không sâu. Dù sao, tachưa được trải qua, cũng chưa bị Ma tộc hại, nhưng lúc đó ta không muốn nhập ma. Chỉ có điều ta có thể cảm giác được, hắn hy vọng ta đi một bước này. Vì thế ta liền đồng ý. Bởi vì mạng của ta là hắn cho. Nếu không phải hắn, rất nhiều năm trước, vào đêm đó ta đã đi cùng mẹ ta rồi. Cho nên, ta nợ hắn, ta có thể cam đoan một chuyện, chính là hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động hại ta. Một khi như vậy, sau khi ta chết đi, ngay cả bị ma chủng lấy đi một thân đạo hạnh, ngay cả trở thành chất dinh dưỡng của hắn thì có làm sao chứ?