Chỉ thiếu một chút nữa là có thể chính thức thành đạo rồi!
Nhưng chính một chút đó lại là ranh giới mà sức người không có cách nào vượt qua. Bởi vì đó là quy tắc của toàn bộ Viêm Hoàng đại vực!
Tử Yên cũng đã bước vào cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao, tuy rằng còn thiếu một chút nữa là tới cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng đối với cô mà nói, đạt tới cảnh giới này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tử Yên vô cùng vui vẻ, sau khi trở về, chuyện hiếm thấy là lại mời Sở Mặc uống một chầu rượu, sau đó muốn so tài với sư đệ một phen.
Cuộc chiến này, chỉ có hai người ngoài chứng kiến. Một người là La Quật, người còn lại là Hồng Nguyệt. Kỳ thực bọn họ cũng muốn so tài với Sở Mặc một phen, nhưng lại có chút xấu hổ. Tử Yên và Sở Mặc có tình đồng môn, xem như là sư tỷ đệ, vì vậy cũng không có cố kỵ nhiều như vậy.
Phía trên Thiên giới là bầu trời trong xanh vô tận.
Sở Mặc đứng trong hư không, đối diện với hắn là Tử Yên. Khí tràng trên người Tử Yên đã khác hoàn toàn trước đây. Loại uy lực áp chế của Chuẩn Chí Tôn này không giây phút nào là không ảnh hưởng đến phiến thiên địa.
Thân thể nàng thướt tha, dung nhan thanh tú xinh đẹp, đứng ở đó giống như tiên nữ giáng trần. Dáng vẻ uy lực áp chế trên người lại chấn động đến mức phiến thiên địa này dường như không có cách nào dung nạp được.
- Sư đệ, cẩn thận.
Tử Yên khẽ quát lên, sau đó trực tiếp ra tay. Một đạo trường tiên ngưng tụ lại, hung hăng bắn về phía Sở Mặc.
Đùng!
Giữa bầu trời mênh mông truyền tới một hồi âm thanh kinh thiên động địa!
Nhưng hư không đều bị rách toạc ra rồi.
Sức mạnh này có thể dễ dàng xé nát một vị Đế Chủ cửu trọng thiên.
Ánh mắt Sở Mặc sâu xa, trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo thầnquang. Trong ánh hào quang mang theo sức mạnh vô tận, chiếu thẳng vào trường tiên của Tử Yên. Sau đó, ánh mắt của hắn khẽ động.
Một luồng sức mạnh huyền ảo hung bạo cuốn đạo trường tiên này lại, giống như là có một đôi tay to lớn… mạnh mẽ xé rách đạo trường thiên!
- Trời ơi!
Hồng Nguyệt đứng xem cuộc chiến từ xa, không kìm được lên tiếng kinh hô.
Không phải nàng ngạc nhiên thán phục sức mạnh của Tử Yên, cảnhgiới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao thì phải thể hiện ra loại chiến lực mạnh mẽ này. Thứ làm bà kinh ngạc chính là năng lực của Sở Mặc!
Bởi vì không ngờ Sở Mặc lại dùng đạo hạnh để trấn áp bản lĩnh cao cường của một tu sĩ cảnh giới cao thâm hơn hắn.
Có khả năng này sao?
- Thật là hùng mạnh…
La Quật cũng không kìm được tán thưởng một tiếng, y cũng đã nhìn ra Sở Mặc đang làm gì. Trong lòng dâng lên sự cảm khái vô hạn. Loại tín niệm không gì sánh được kia, không hề biến mất, nhưng hắn biết rõ, cho dù hiện giờ cảnh giới cao hơn Sở Mặc, nhưng y sợ rằng sẽ vẫn bị Sở Mặc trấn áp dễ dàng như trước!
Mười năm nay, Sở Mặc nhìn như không có thay đổi gì, nhưng trên thực tế, đạo hạnh của hắn đã tinh tiến đến mức nào, ngoài Kỳ Tiêu Vũ ra, e rằng không có ai biết!
Rắc rắc!
Đạo trường tiên ngưng kết kia của Tử Yên bị thần quang bắn ra từ hai mắt Sở Mặc đập vỡ vụn. Sau đó Tử Yên đột nhiên bất động. Trên mặt cô mang theo vài phần mệt mỏi, lại lộ ra thái độ của tiểu nữ nhi, bộ dạng có chút xấu hổ, sẵng giọng:
- Không chơi nữa, thật là vô vị, ngươi không thể nhường tỷ tỷ một chút hay sao?
Sở Mặc cười khổ, sau đó thu lại toả định đang khoá chặt Tử Yên.
La Quật khép hờ hai mắt, suy nghĩ một hồi, sau đó cười khổ nói:
- Cho dù là ta, lúc này chỉ sợ cũng đã thua rồi.
Hồng Nguyệt thoáng nhìn La Quật:
- Ta cũng vậy.
- Có công tử ở đây, có lẽ, mười năm sau đối mặt với Ma tộc, thật sự sẽ có chút cơ hội.
La Quật yếu ớt nói.
… …
Linh Đan Đường
Dưới núi Lưu Linh
Lưu Vân nhìn phụ thân của mình:
- Con cảm thấy, có hắn ở đây, có lẽ mười năm sau khi Ma tộc giánglâm, chúng ta thật sự có chút cơ hội.
Cô nói xong lại liếc nhìn nữ tử xinh đẹp kiều diễm đang đứng bên núi Lưu Linh.
- Mẹ, con đi nhé?
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu với Lưu Vân, trong con ngươi toát lên sự yêu thương, dịu dàng nói:
- Đi đi, gặp vị Công chúa của Tinh linh tộc kia, nhớ thay ta nói lời xin lỗi. Tuy rằng chuyện này không liên quan gì tới nàng ta, nhưng chung quy là có một chút nhân quả ở trong đó. Tuy rằng vì vậy nên nàng nhân hoạ đắc phúc, nhưng cũng đã trải qua nhiều đau khổ, đi thay ta nói lời xin lỗi đi. Nữ tử liên tiếp nói hai lần xin lỗi, nàng đứng ở bên núi Lưu Linh yêu chiều nhìn con gái.
Nữ tử xinh đẹp kiều diễm này, chính là Băng Diễm, con gái ruột của Đại Ma Vương có quyền thế nhất cũng hùng mạnh nhất hiện giờ.
Cái tên Băng Diễm này, là do nàng ta tự mình đặt, tên của nàng ở Ma tộc đã bị nàng cố hết sức quên đi rồi. Nàng không muốn làm cái gì mà công chúa của Ma tộc, hiện giờ nàng chỉ muốn làm một nữ nhân sống trong loài người. Nếu như từ giờ có thể yên ổn sống qua ngày, đối với Băng Diễm mà nói, chính là hạnh phúc lớn nhất cả đời này. Từ lúc Lưu Phong rời khỏi núi Lưu Linh vào mấy năm trước, đi tới Phiêu Diêu Cung, sau khi gia nhập đã trở thành một thành viên trong hội trưởng lão danh dự của Phiêu Diêu Cung.
Trưởng lão danh dự của Phiêu Diêu Cung giờ đây đã khác với hồi mười năm trước rồi.
Năm đó những đại nhân trẻ tuổi và một vài cao thủ gia nhập Phiêu Diêu Cung, tuy rằng đều là tự nguyện, nhưng thân phận địa vị của bọn họ ít nhiều đều được thể hiện rõ. Bởi vì cảnh giới của thập đại tổ sư của Phiêu Diêu Cung còn thấp hơn bọn họ nhiều lắm. Nhưng hiện giờ không giống với lúc trước nữa!
Từ lúc Sở Mặc mang theo mọi người tiến vào Thiên Lộ, sự vùng dậy của Phiêu Diêu Cung đã trở thành chiều hướng không thể ngăn cản rồi.
Năm năm trước, tất cả những kẻ có huyết mạch chính thống với Sở Mặc ở Phiêu Diêu Cung đã không còn là tu sĩ bên dưới Đế Chủ nữa. Hơn nữa, bọn họ đều nắm giữ sự kế thừa cấp Chí Tôn, lại nghe Sở Mặc giảng đạo từ lâu, bắt đầu ngộ đạo từ rất sớm.
Cho nên, sau khi đám người này bước vào cảnh giới Đế Chủ, chiến lực của họ đều khiến những đại nhân đã từng trẻ tuổi kia cảm thấy sợhãi!
Ví dụ như kẻ hiếu chiến nhất trong đó là Tư Đồ Đồ, nàng đang giữ bộ Chí Tôn Cung mà năm xưa Sở Mặc tìm ra trong đống bảo vật được cất giữ của Tần Thương và Huyết Ma Lão Tổ, dùng cảnh giới của Đế Chủ bát trọng thiên, gần như quét sạch tất cả Đế Chủ tu sĩ. Mà ngay cả những tu sĩ cấp Đế Chủ cửu trọng thiên, sau khi gặp nàng đều cảm thấy vô cùng đau đầu.