Thí Thiên Đao

Chương 1707: Biệt ly



- Lần trước?

Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.

- Thế nào? Con không nhớ gì à?

Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua con của mình:

- Thiên Lộ, một khắc con nhận được cơ hội thành Đạo.

- Điều này người cũng biết sao?

Cho tới bây giờ Sở Mặc cũng chưa nói chuyện này với cha của mình, cho nên chợt nghe nói tới thì rất kinh ngạc. Tiếp đó trong lòng của hắnchảy tràn một dòng nước ấm. Rốt cuộc đã biết thật ra cho tới nay, cha vẫn đang âm thầm yên lặng chú ý tới hắn nhưng lại chưa từng ra tay can thiệp vào quá trình trưởng thành của hắn.

Đây là cha của ta!

Tình thương của cha như núi!

Ở ngay bên cạnh nhưng người ta gần như không hề phát hiện ra. Lúc cần dựa vào mới phát hiện nó vẫn luôn bên cạnh.

- Vâng, lần đó con vào được một không gian đặc biệt kỳ lạ, giốngnhư ảo giống như thực. Thế giới kia to giống như sao chổi, sau đó có một bàn tay chụp tới dường như muốn chụp chết con. Tiếp đó xuất hiện một cái Ngọc Tỷ làm cái tay kia kinh sợ rút lui, sau đó con liền thoát khỏi thế giới đó.

Sở Mặc nhìn cha mình, vẻ mặt khiếp sợ:

- Người nói ngay lúc đó thật sự có cao thủ vô thượng ra tay với con sao?

- Không sai.

Sắc mặt Sở Thiên Cơ trầm trọng gật đầu, sau khi nghe con mình kể tỷ mỉ, trong lòng của ông ta cũng có phán đoán chính xác, trầm giọng nói:

- Xem ra chuyện so với trong tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng hơn một chút. Có người hiển nhiên đã nhận định, con chính là tên gây rối, không tiếc giá nào muốn giết con. Nhưng mà bây giờ còn chút lạc quan là cho dù kia là cao thủ vô thượng cũng chưa chắc biết rõ đối tượng hắn ra tay chính là con.

Lời nói này hơi khó hiểu nhưng Sở Mặc cũng hiểu được.

Một Đại Vực thiên tài quả thực là vô số kể, trừ phi cao thủ vô thượng bên kia tận mắt nhìn thấy hắn, hoặc là có căn cứ chính xác khác có thể chứng minh Sở Mặc chính là người trong lời tiên tri nói tới. Nếu không thật sự là không dễ mà ra tay với hắn được.

- Nhưng mà bây giờ thì bên kia đã đủ xác định được thân phận của con rồi.

Sở Thiên Cơ cười gượng nói:

- Bức lui bàn tay kia là một cái Ngọc Tỷ, mà có thể lấy ra một Ngọc Tỷ, bức lui một cao thủ vô thượng chỉ e cũng chỉ có hoàng tộc La Thiên thôi. Trong hoàng tộc hiện giờ tuy rằng đã không có cao thủ Tổ cấp nữa nhưng điều đó cũng không thể nói rằng bọn họ thật sự dễ bắt nạt được. Hoàng tộc La Thiên có vô số năm tích lũy, ngay cả cao thủ vô thượng cũng không dễ mà qua mặt được. Cho nên muốn thay đổi tất cả thật ra là phải xem thái độ của hoàng tộc La Thiên.

Sở Thiên Cơ nói xong, nhẹ nhàng thở dài. Cha con tâm ý tương thông, tuy thời gian Sở Mặc và cha ở chung không lâu lắm nhưng ngay lúc này lại chỉ cần một lần đã hiểu rõ ý nghĩ của cha. Hắn nhìn Sở Thiên Cơ:

- Cha, người không cần phải đi cầu xin bọn chúng!

Sở Thiên Cơ cười ha hả, sau đó vỗ vỗ vai Sở Mặc:

- Yên tâm đi, cha không ti tiện như vậy đâu!

Sở Mặc nhìn vẻ mặt thành thật của Sở Thiên Cơ, sau đó gật gật đầu:

- Vậy là tốt rồi.

Tiếp đó, Sở Thiên Cơ xuất hiện ở thành Phiêu Diêu của Phiêu DiêuCung. Tin Nhân tộc chiến thắng rốt cục đã truyền đi. Toàn bộ giới tu hành của Viêm Hoàng Đại Vực, bao gồm cả những vùng xung quanh đều là cảnh tượng vui mừng. Càng ngày càng nhiều chi tiết được công bố ra bên ngoài. Gần như mọi người trong toàn bộ giới tu hành đều biết lần này lại là Sở thị nhất mạch!

Không khác gì một kỷ nguyên trước.

Sở Thiên Cơ ở Phiêu Diêu Cung bắt đầu tiến hành thuyết giảng. Ông ấy thuyết giảng có sự khác nhau rất lớn với Sở Mặc. Sở Mặc thuyết giảng thì nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nói về Đại Đạo khá rõ ràng. Cho dù người có cảnh giới gì đều có thể có thu hoạch. Điều này có liênquan đến quá trình trưởng thành của Sở Mặc.

Sở Thiên Cơ thuyết giảng thì huyền diệu khó giải thích, sâu sắc và vô cùng huyền bí. Điều này làm cho vô số tu sĩ cảnh giới hơi thấp, thiên phú hơi yếu đều nghe mà như lọt vào trong sương mù. Thậm chí bọn họ một câu cũng không nghe hiểu.

Lúc như thế này thì có thể nhìn ngay được ra thiên phú của ai hùng mạnh hơn.

Ví dụ như đệ tử của Sở Mặc - Phương Lan, ví dụ như Hoa Tiểu Nha, ví dụ như Hoàng Họa, các nàng đều tập trung tinh thần nghe, trên ngườikhông ngừng tản ra Đại Đạo.

Những người cảnh giới cao thâm ví dụ như La Quật, ví dụ như Hồng Nguyệt, Tử Yên, ví dụ như Ma Quân, cả đám đều thu hoạch lớn hơn nhiều! Nếu so với nghe Sở Mặc thuyết giảng thì càng thu hoạch được nhiều hơn.

Điều này hoàn tòan là hai cách thức khác nhau, rất khó mà nói ai hơn. Nhưng Sở Thiên Cơ thuyết giảng đối với tu sĩ có thiên phú trác tuyệt thì thật sự là có thu hoạch khó có thể tưởng được.

Sở Thiên Cơ ở đây thuyết giảng bảy ngày, hơn nữa, là công khai! Nói cách khác, cho dù không phải người của Phiêu Diêu Cung cũng có thể đến nghe.

Đáng tiếc, Phiêu Diêu Cung ngoài tu sĩ cao cấp thì hơn nửa đều không cùng họ trở về, vẫn còn đang ở bên Tinh hà Huyết Ma chúc mừng thắng lợi khó có được của trận này. Về sau, nghe nói đến chuyện này thì rất nhiều người cảnh giới Chuẩn Chí Tôn và thiên kiêu tuyệt thế đều hối hận đến mức đấm ngực dậm chân, cảm thán đã bỏ lỡ một cơ duyên thực lớn.

Sau bảy ngày, Sở Thiên Cơ ngừng thuyết giảng, sau đó ông ấy cáo từ rời đi. Tất cả mọi người rất luyến tiếc, đa số mọi người cũng không biết Đại gia Sở gia muốn đi đâu. Chỉ có rất ít người mới hiểu được, vị Đại gia Sở gia này sau khi đã ẩn náu nhiều năm như vậy, mắt thấy con mình đã trưởng thành nên rốt cục cũng có thể yên tâm rời đi rồi.

Ông ấy muốn đi tìm vợ của ông ấy!

Người phụ nữ mà ông ấy dành tình cảm chân thành cả cuộc đời.

Sắp chia tay cũng không có nhiều người đưa tiễn. Bên cạnh Sở Mặc có hai người đứng cạnh là Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y. Thủy Y Y vốn không muốn đến, nàng mặc dù đã nói nếu thắng thì sẽ gả nhưng lúc đó, trong hoàn cảnh đó, lại khác. Sau khi trở về nàng không còn nhắc tới chuyện này nữa.

Cho nên, nàng bị Kỳ Tiêu Vũ cứng rắn kéo qua. Trừ nàng ra còn có Sở Thiên Hùng, Sở Thanh, Hồng Nguyệt, Tử Yên và Ma Quân.

- Cha, thật sự đến bên đó rồi thì tất cả phải cẩn thận một chút. Không cần phải đi cầu xin bọn họ, cũng không nên quá kích động. Con tin, mẹ thân là Công chúa hoàng tộc, ngay cả bị giam lỏng cũng sẽ không phải chịu quá nhiều đau khổ.

Sở Mặc nhìn Sở Thiên Cơ, hắn thật ra rất muốn đi cùng với cha tới nơi đó. Nhưng không có cách nào, bây giờ hắn còn chưa thể đi, vẫn chưa tới lúc.