- Đương nhiên tin tưởng ngươi rồi. Chỉ là ngươi lần này rời đi không biết mất bao lâu, ngươi không đi chào hỏi với mọi người sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Chào hỏi biết nói gì? Nói ta bị buộc phải đi xa tha hương sao? Thôi đi, ngươi cứ nói ta bế quan, có lẽ mười mấy năm, có lẽ trên trăm cũng, cũng có thể là không xuất quan!
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, sâu trong mắt có chút không nỡ, nghiêm túc nói:
- Nhưng sẽ có một ngày ta thoát khỏi mọi thứ trói buộc, không ai lại có thể nắm giữ vận mệnh của chúng ta!
Kỳ Tiêu Vũ còn thật sự gật đầu:
- Được, ta ở nhà chờ ngươi!
Sáng sớm hôm sau Sở Mặc âm thời lặng lẽ rời đi. Với cảnh giới hiện giờ của hắn, không muốn bị người khác phát hiện hành tung thật đúng là không ai có thể cảm ứng được.
Thời điểm tất cả mọi người nghĩ tới Sở Mặc yên lặng rời đi, ý thức được Sở Mặc đã lâu chưa lộ diện đã là chuyện mấy tháng sau.
Sau khi Sở Mặc đi, Kỳ Tiêu Vũ liền ở trong Tàng Kinh Các của Phiêu Diêu Cung, nơi này vốn là Tàng Kinh Các của vườn Thiên Giới, bên trong có rất nhiều điển tịch xưa, đã có rất nhiều năm, không có ai biết Kỳ Tiêu Vũ muốn làm gì.
Mãi tới mấy tháng sau, Kỳ Tiêu Vũ, Hồng Nguyệt, Tử Yên, Thủy Y Y và Sở Thanh rời đi, những người ở mới ý thức được, bất tri bất giác đã xảy ra một ít chuyện bọn họ không thể lý giải.
Sau khi Sở Mặc chia cách với Kỳ Tiêu Vũ cũng không tiến vào Huyễn Thần Giới, hắn dùng cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao suy diễn toàn bộ phong thủy Thiên Giới, cái loại tiêu hao này tương đối khủng bố.
Hắn muốn tìm được tung tích của Đại Công Kê!
Cái tên kia quả thật là quỷ dị, từ sau khi phi thăng tới Thiên Giới liền mất tăm mất tích, ngay cả một dấu vết cũng không để lại.
Cái này rất không bình thường, dựa theo tính cách của Đại Công Kê, nó tuyệt đối không thể tránh ở một góc âm u không ra ngoài. Từ khi Sở Mặc bước vào Thiên Giới, thanh danh đã truyền đi rất xa, tốc độ quật khởi cực nhanh làm người ta líu lưỡi. Năm đó một ít kẻ thù thậm chí chưa kịp nghĩ kỹ muốn dùng thái độ thế nào để đối mặt với Sở Mặc, cũng vô cùng bi ai phát hiện, bọn họ ngoại trừ quỳ xuống nói xin lỗi với Sở Mặc ra… đã không còn lựa chọn thứ hai.
Sau khi trải qua từng tràng phong ba thật lớn, thôi động Sở Mặc đi tới chỗ rất cao, mãi cho tới khi hắn trở thành vua Thiên Giới được Thiên Giới công nhận, diệt Huyết Ma Lão Tổ, trảm Chí Tôn Thí Thiên, lại dẫn quần hùng Thiên Giới đánh lui Ma tộc.
Từng cọc sự kiện không cái nào là không chấn động toàn bộ Thiên Giới?
Dưới loại tình huống này, Đại Công Kê vẫn không có lộ diện, kia cũng chỉ có thể nói lên một vấn đề, Đại Công Kê nhất định là xảy ra điều gì không ngờ, khiến hắn không thể thoát thân!
Lúc trước Sở Mặc cũng từng suy diễn qua, phát hiện Đại Công Kê đều không có gì lo lắng về tính mangh, cũng tạm thời yên lòng không đi tìm nó. Hiện giờ rốt cục xử lý xong mọi chuyện, tới lúc phải rời đi, Sở Mặc lại không yên lòng với người vừa là bạn vừa là thấy từ Nhân giới đi lên với hắn, muốn tìm được nó, xác định an nguy của nó.
Căn cứ kết quả của suy diễn, Đại Công Kê không ngờ không ở trên đại lục Thiên Giới, kết quả mơ hồ chỉ về phía ngoại vực.
Sở Mặc cười khổ, thầm nghĩ: Người kia cũng thật sự rất có thể gây sức ép, không biết chạy tới ngoại vực làm gì. Cảnh giới hiện giờ của hắn, lộ trình trăm triệu ngàn dặm chỉ trong chốc lát.
Mấy ngày sau Sở Mặc liền rời khỏi đại lục Thiên Giới, ra hư không trong vũ trụ mờ mịt. Quay đầu nhìn lại, Thiên Giới to lớn vắt ngang dưới trời cao vô tận, vô số sao trăng, mặc trời lăn lộn vây quang mảnh đại lục này.
Đây là một nơi rất đẹp, cho dù nó không trọn vẹn. Sở Mặc có chút cảm thán nhìn một hồi lâu, sau đó mới quay đầu lại bay vào sâu trong vũ trụ.
Năm đó đại lục Viêm Hoàng trong đại vực Viêm Hoàng sụp đổ, chia năm xẻ bảy tạo thành không gian bốn tầng. Từ Thiên Giới tới Tiên giới, lại từ Linh giới tới Nhân giới. Trong đó Nhân giới được xem như một khối đại lục, nhưng vẫn mênh mông bát ngát.
Trừ đó ra còn có rất nhiều khối vục đại lục Viêm Hoàng chia năm xẻ bảy, bay tới những noi xa xôi một chút cũng không nghèo. Những nơi này được gọi là ngoại vực, chúng vẫn thuộc về đại vực Viêm hoàng, có người thế giới bên ngoài cũng có thể tiến vào Huyễn Thần Giới. Tỷ như Hoàng Hoàng năm đó Sở Mặc từng gặp được, hắn chính là tu sĩ tới từ nước ngoài.
Không ai thống kê qua đại lục Viêm Hoàng rốt cục có bao nhiêu thế giới bên ngoài, số lượng này chỉ sợ không dưới ngàn vạn.
Trong chuyện này, có rất nhiều khối lớn phía trên có đủ loại sinh linh; cũng có rất nhiều khối nhỏ hơn khối vụn rất nhiều, giống như đá vụn, phía trên không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, phiêu đãng trôi dạt trong vũ trụ, dường như không tiếng động kể ra thảm thiết của trận đại chiến năm đó.
Sở Mặc một bước mấy ngàn vạn dặm trong hư không, thân hình còn nhanh hơn so với tốc độ tia sáng.
Hắn qua lại không ngớt khắp nơi, dùng tâm suy diễn nơi Đại Công Kê có thể đặt chân tới. Nhưng càng đi tới, Thiên Cơ càng hỗn loạn, mà ngay cả Sở Mặc đã tu luyện thần thông Phong thủy tới rất cao tầng cũng nhịn không được khẽ nhíu mày.
Thầm nghĩ trong lòng: Nơi này có điều cổ quái!
Mảnh tinh vực này dường ra lộ ra khí cơ cường đại, chỉ là mảnh khí cơ này rất mơ hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác huyền ảo, Sở Mặc thậm chí có thể cảm giác được sâu trong nội tâm có một cỗ chấn động nhàn nhạt. Hắn cẩn thận suy diễn lại thủy chung không bắt được trọng điểm, đột nhiên Sở Mặc khẽ kinh hãi.
Thuật suy diễn trong Phong thủy thần thông, nếu xuất hiện loại tình huống này, như vậy một khả năng lớn nhất chính là nơi này có người quan hệ trực tiếp với người thi triển thuật!
- Nơi này có thể có quan hệ gì với ta?
Sở Mặc nhíu mày, trong lòng rất nghi hoặc.
Hắn suy diễn Đại Công Kê hẳn là ở trong mảnh tinh vực này, hơn nữa còn ở rất nhiều năm. Hiện giờ tới đây hắn lại phát hiện được nơi này dường như có liên quan tới hắn.