Không, tuyệt đối không phải như thế. Cô ta chính là người lai lịch không rõ.
- Nếu cô ta tốt như vậy thì đi mà mang cô ta đi đi.
- Ngươi mau mang cô ta đi đi, được thế thì cả thôn ta đều biết ơn ngươi. Đám người Tiểu Hà thôn khách khí với Sở Mặc nhưng trong lòng lại hô to: mau mang cô ta đi cho khuất mắt.
Thiếu phụ kinh ngạc nhìn Sở Mặc, trong con ngươi tuyệt vọng có chút ánh sáng. Thật ra thiếu phụ đã sớm muốn chết, nếu không nàng cũng không bùng nổ thế. Nàng tuyệt vọng, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ. Đâu khổ, ủy khuất, chua xót, nàng nghĩ chỉ có chết mới có thể chứng minh bản thân trong sạch.
Đây là một nữ tử rất đáng thương.
Nàng không nói gì với Sở Mặc nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khẩn cầu, dường như đang muốn hỏi:
- Công tử nói thật sao?
Sở Mặc gật đầu thật mạnh:
- Đúng vậy.
Nói xong, hắn lại quay ra nói với lão già hơn 80:
- Lão trượng ta có một câu không biết nên nói hay không.
Tuy khi trước có xung đột, Sở Mặc còn đả thương vài người nhưng lúc này, đám người đều có chung một cảm giác: hình như người thanh niên này không tà ác như họ tưởng. Lão già chống gậy nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi mang người phụ này đi, ngươi muốn gì cũng được.
Sở Mặc nhìn ông lão, lại nhìn mấy người thôn dân bên cạnh, thấy rất bất đắc dĩ.
Trong thần thức của Sở Mặc tiếp tục truyền đến thần niệm lạnh băng:
- Người ngoài kia, đừng chõ mõm vào. Ở trong này, dù ngươi có mạnh đến mấy, nếu dám đắc tội với bộ tộc thụ yêu thì ngươi không thoát được đâu.
Sở Mặc hít sâu một hơi. Hắn thật sự không nghĩ quản chuyện này. Đám người vô tri này căn bản không rõ tình huống của mình. Nếu không nhờ người phụ nữ này thì cả thôn bọn họ giờ còn được mấy người chứ?
- Nếu ta nói vì có ngươi nên thôn trước của ngươi mới không có tai nạn, cũng vì có ngươi ở đây nên Tiểu Hà thôn đến giờ vẫn bình yên vô sự thì ngươi có tin không?
Nữ tử không dám tin. Những người ở thôn Tiểu Hà lại càng không tin. Đúng là quá vô lý. Bọn họ còn chưa nói hết người phụ nữ này đen đủi như thế nào đâu.
Lão già hơn 80 kinh ngạc nhìn Sở Mặc nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi biết không, toàn bộ một trăm ba mươi sáu người ở thôn nàng, kể cả cha mẹ nàng, trừ nàng ra, đều đã chết hết rồi. Bà lão xấu xí đã xử lý tốt vết thương, sắc mặt tái nhợt, cũng không nhịn được nói:
- Trước khi cô ta đến Tiểu Hà thôn, nơi này cũng rất thái bình. Nhưng cô ta vừa gả không bao lâu thì trượng phu cô ta đã vì cô ta mà…
Sở Mặc lại liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Bà lão ngượng ngùng sửa miệng:
- Trượng phu của cô ta cũng chết rồi.
- Sao lại chết?
Sở Mặc hỏi.
- Cả người không hề có vết thương.
Lão già nói.
Sở Mặc nghĩ một chút lại hỏi:
- Chưa từng phát sinh chuyện như vậy trước đó đúng không?
Lão già lại nói:
- Chưa bao giờ.
- Thôn này đã tồn tại bao lâu rồi? Lão già ngẫm nghĩ một chút đáp:
- Năm nay ta đã hơn hai vạn tuổi, thôn này đã có từ rất lâu rồi.
Hơn hai vạn tuổi, Sở Mặc ầm thầm líu lưỡi. Đây đâu phải phàm nhân chứ. Xem ra thọ nguyên của người ở đây rất giới. Đúng là bất đồng thế giới thì nhận thức về giới tự nhiên cũng khác hẳn.
- Thế cái cổ thụ kia đã có bao lâu rồi? Khi chưa có thôn đã có nó à?
Sở Mặc thản nhiên hỏi.
Thần niệm lạnh như băng kia lại truyền đến đầu Sở Mặc, nhưng đãcó chút hung tàn:
- Người ngoại lai kia, ngươi muốn chết à?
Giọng điệu như kiểu thẹn quá hóa giận. Sở Mặc vẫn bất động, điềm tĩnh nói chuyện phiếm.
Vẻ mặt lão già trở nên cung kính hơn:
- Thụ thần là thần thủ hộ của Tiểu Hà thôn chúng ta. Cả vùng đất này, hầu như mỗi thôn đều có một thần thủ hộ như vậy. Nếu không có nó, người trong thôn đã sớm bị dã thú ăn thịt hết rồi.
Thần thủ hộ sao? Sở Mặc cười lạnh, nghĩ thầm:
- Nếu không có mấy thần thủ hộ này cuộc sống của các ngươi sẽ tốt hơn nhiều thì có.
Lão già lại nghiêm túc nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi không cần hoài nghi thần thủ hộ của chúng ta. Người trẻ tuổi, mặc kệ ngươi muốn làm gì, chúng ta cũng sẽ không ủng hộ ngươi, ngoại trừ một việc, ngươi mang cô ta đi đi.
Lão già vừa nói vừa chỉ tay vào thiếu phụ.
Sở Mặc có chút đồng cảm nhìn lão già. Chí tôn đó, bên ngoài là một cường nhân tuyệt thế nhưng ở đây lại chỉ là một lão già mông muội, đúng là khiến người ta thổn thức.
- Nếu ta mang vị này đi, thôn các ngươi sẽ gặp đại nạn.
Sở Mặc cũng nghiêm túc, hắn đang cố gắng thuyết phục.
Cứu người cũng phải xem duyên phận. Nếu người ta cứ muốn chết thì không ai cứu được.
Lão già cố chấp nói:
- Ngươi mang cô ta đi thì từ nay về sau, có chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến các ngươi.
Nói đến nước này rồi, Sở Mặc biết người ở đây đều hiểu hắn đang hoài nghi thụ thần. Nhưng dù thế, bọn họ vẫn kiên trì quan điểm củamình, đúng là không còn gì để nói nữa.
Sở Mặc nhìn nữ tử, nhẹ nhàng cười nói:
- Đúng là ta còn thiếu người chiếu cố chuyện ăn uống hàng ngày, không biết tỷ tỷ có nguyện ý giúp ta không?
Hắn không gọi đại tẩu nữa.
Vì lễ tiết nên hắn gọi người nữ tử kết hôn này là đại tẩu. Nhưng Sở Mặc đã nhận ra, hiện tại người phụ nữ này nên quên đi hết chuyện phía trước. Nếu gọi nàng là đại tẩu, nàng sẽ lại nhớ chuyện quá khứ của mình. Còn về sau bố trí nàng như thế nào, Sở Mặc còn chưa tính toán kỹ. Nhưng nàng còn chưa tu luyện đã ở Chuẩn Chí tôn,
lại còn có hỏa phượng đạo cảnh thể chất. Đây tuyệt đối là thiên tài, một khi tu luyện nhất định sẽ rất kinh khủng chỗ nào chẳng sống được.
Hơn nữa, nếu ở lại, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị nhục nhã hoặc buồn bực mà chết, không bằng mang nàng đi xem thế giới bên ngoài còn hơn.
Thiếu phụ do dự nhìn Sở Mặc. Nàng ở lại Tiểu Hà thôn này vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, hiện tại nàng không có nhà để về. Thứ hai, nàng vẫn hy vọng ở gần vị trượng phu đã mất của mình một chút vì nàng rấtyêu người nam nhân kia, mong có thể nhìn đến người đó từng giây từng phút. Nhưng một năm qua, thái độ của người dân Tiểu Hà thôn với nàng càng ngày càng hà khắc, giờ còn không cho nàng đi tế bái vong phu nữa, nói nàng sẽ đem vận rủi đến mộ địa của toàn thôn.
Sở Mặc lại nói tiếp:
- Thế giới bên ngoài đặc sắc nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, ở ngoài sẽ không ai nói ngươi là điềm xấu. Nói không chừng đại nhân vật mà thấy ngươi còn tranh cướp muốn thu ngươi làm đệ tử ý.