Thí Thiên Đao

Chương 1741: Bọ ngựa lớn (2)



Sự dạy bảo của Sở Mặc coi như cẩn thận, nhưng lúc nên đánh Diệp Thanh cũng không có chút do dự nào. Nếu cứ thông cảm và thương hại, nhân từ và cưng chiều, đến cuối cùng, chỉ có thể đổi lấy kết quả xấu mà thôi. Điểm đó cho dù là ở trong thế tục hay là giới tu hành đều không có kết quả tốt. Nhất là ở giới tu hành càng phải như vậy.

Đối mặt với những lúc Sở Mặc nghiêm khắc thậm chí là răn dạy, Diệp Thanh cũng không phản kháng, ngược lại trở nên càng thêm cố gắng. Người con gái đã trải qua rất nhiều chuyện này kiên cường hơn nhiều so với bề ngoài.

Cứ như vậy, một tháng sau, chiến lực của Diệp Thanh gần như đãđạt tới cấp Đế Chủ.

Tâm pháp và công pháp mà Sở Mặc dạy cho nàng cũng đều là kế thừa Chí Tôn. Hơn nữa hắn có kinh nghiệm nhiều năm, dưới sự dốc lòng dạy bảo, tốc độ nâng cao chiến lực của Diệp Thanh khiến Sở Mặc vô cùng hài lòng.

Thời gian còn lại cần Diệp Thanh tự mình tăng lên cảnh giới của mình. Cảnh giới của nàng ở cấp độ Chuẩn Chí Tôn nhưng muốn đạt tới chiến lực của cảnh giới kia vẫn cần có thời gian tích lũy. Diệp Thanh có thể nhanh chóng tăng lên như vậy đã ngoài dự liệu của Sở Mặc rất nhiều. Một tháng sau, hai người cũng không gặp những tu sĩ nhân loại khác quá nguy hiểm. Ở trong này, Sở Mặc cũng không nhìn thấy chuyện mà Linh Vũ Vi nói. Dần dần hắn cũng hiểu được, khu vực bây giờ của hắn hẳn là mảnh đất bên cạnh Sân Thí Luyện. Nói như vậy, sẽ rất ít có tu sĩ đi vào nơi như này.

Hôm nay, hai người Sở Mặc cùng Diệp Thanh rốt cục cũng gặp một đối thủ hùng mạnh.

Một con Bọ ngựa lớn!

Con bọ ngựa này khoảng một trượng, cả người tối đen giống như hắcthiết đúc từ kim loại mà thành. Trên người có một vòng vân màu rám nắng, hoàn toàn không thể so sánh về thể hình với những sinh linh mà Sở Mặc từng gặp. Nhưng cảnh giới của nó so với những sinh linh mà Sở Mặc đã từng gặp thì hùng mạnh hơn nhiều!

Đây là một con bọ ngựa cảnh giới Chí Tôn.

Vốn Diệp Thanh gặp phải nó trước, vừa mới đối mặt, Diệp Thanh đã thân chịu trọng thương. Đổi lại là một tháng trước, đoán chừng lần này nàng sẽ chạy trời không khỏi nắng.

Con bọ ngựa lớn này rất giảo hoạt. Nó gần như ẩn giấu khí tức củabản thân một cách hoàn mỹ, mai phục trong bụi cỏ làm người ta cơ bản không thể cảm giác được sự hiện hữu của nó. Lúc Sở Thanh đi qua nơi đó nó lại đột nhiên chồm ra, hai cái chân trước vô cùng sắc bén giống như trường đao, để lại một vết thương Đạo vô cùng lớn trên người Diệp Thanh.

Diệp Thanh kêu lên một tiếng đau đớn. Kinh nghiệm chiến đấu mấy ngày liên tiếp làm cho nàng tuy rằng thân chịu trọng thương nhưng không bối rối, trầm ổn tránh được kích thứ hai của con bọ ngựa lớn.

Nhưng đối mặt với chiêu thứ ba mà con bọ ngựa lớn vận sức chờ phát động, Diệp Thanh tránh không thoát! Dù sao cảnh giới của đối phương thật sự cao hơn nàng nhiều.

Nhưng lúc này, Sở Mặc tới.

Hắn bổ một đao vào trên đùi trước của con bọ ngựa, trấn lui đối phương, sau đó một tay kéo Diệp Thanh trở về. Ra tay nhanh như điện không chế được thương thế trên người Diệp Thanh. Là một người mới trong giới tu hành, thứ nàng cần phải học tập nhiều hơn nhiều, không chỉ là tu luyện bản thân như vậy thôi.

Tiếp đó, Sở Mặc lấy ra một lọ đan dược, trầm giọng nói:

- Uống ba viên, sau đó lùi sang một bên nhìn. Con bọ ngựa lớn cũng không nhân cơ hội công kích mà ngồi xổm ở đó, dáng vẻ vận sức chờ phát động, cả người tản ra sát khí lạnh như băng. Trong đôi mắt kép rất lớn rõ ràng còn có thần sắc đùa cợt.

Sau khi Sở Mặc sắp xếp xong cho Diệp Thanh, xoay người lại nhìn con bọ ngựa lớn. Cảnh báo của Thương Khung Thần Giám, hắn đã nhận được.

Sinh linh cảnh giới Chí Tôn động tác rất mạnh mẽ, thân thể chắc chắn, hai cái chân trước giống như hai thanh đao có răng cưa vô cùng sắc bén. Ánh mắt của nó phản ứng nhanh nhưng động tác còn nhanh hơn.

Mới rồi nếu không phải phản ứng của Sở Mặc rất nhanh, Diệp Thanhcó thể thật sự sẽ bị nos dùng chân trước sắc bén như đao chém thành hai nửa!

Không có khơi thông gì với loại sinh linh này cả, chỉ có một chữ: Chiến!

Hàn Nguyệt đao chém ra, một đao mang tia sáng màu lam hóa thành thanh Lãnh Nguyệt huy, hình thành một hình cung chém về phía con bọ ngựa lớn.

Keng! Con bọ ngựa lớn khinh miệt giơ một chân trước lên chặn một kích của Sở Mặc, sau đó trong mắt vẫn tràn đầy sự khinh miệt như cũ.

Bỗng!

Nó hành động.

Tốc độ thật sự là quá là nhanh!

Không phải giống như một một tia chớp mà còn nhanh hơn cả tốc độ của một tia chớp. Nhanh đến mức ngay cả Sở Mặc cũng có cảm giác không theo kịp. Hắn giơ đao lên.

Đ... A... N... G... G!

Một tiếng vang thật lớn, tiếp đó có một luồng lực truyền tới. Ngay cả một tinh vực dưới công kích như vậy cũng phải lệch khỏi quỹ đạo, thậm chí chia năm xẻ bảy!

Tuy là quy tắc trong Sân Thí Luyện rất hùng mạnh nhưng dao động do một kích này tản ra vẫn khiến núi non bốn phía sụp đổ, sơn lĩnh bị san thành đất bằng. Nhưng ở nơi linh khí sung túc này, hoa cỏ cây cốikhông dùng mấy ngày sẽ một lần nữa bao phủ một tầng màu xanh lên nơi này.

Sở Mặc vận Lâm Tự Quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn, bất động như núi.

Tiếp đó, hắn ngưng thủ ấn vận hành biển năng lượng Binh Tự Quyết.

Sau đó, Sở Mặc lại vận tự quyết thần niệm cảm ứng. Điều này là muốn nhằm vào tốc độ khủng khiếp của con bọ ngựa kia.

Tốc độ của thần niệm vĩnh viễn là nhanh nhất. Muốn dùng ánh mắtđuổi kịp tiết tấu của con bọ ngựa, cho dù là Sở Mặc cũng không thể. Dưới sự bổ sung của tự quyết,

thần niệm của Sở Mặc trong nháy mắt tăng lên rất nhiều lần. Rốt cục có thể đuổi kịp quỹ tích của con bọ ngựa rồi.

Con bọ ngựa lớn không nghĩ tới một kích có thể chém nát một ngọn núi đá của mình vậy mà không thể đánh lui nửa bước của người này?

Chỉ có một hồi kinh ngạc trong suy nghĩ, phản ứng của nó vẫn rất nhanh.

Nhưng Sở Mặc còn nhanh hơn! Cuộc chiến của cao thủ, nhiều khi thắng bại chỉ ở một ý niệm. Sở Mặc nháy mắt vận hành tự quyết Khởi trận, che dấu khí tức toàn thân một cách hoàn mỹ.

Con bọ ngựa lớn vừa định đánh lui người này thì chợt phát hiện nó mất đi sự tập trung với khí tức của người đó.

Điều này đối với cuộc chiến của sinh linh hùng mạnh quả thực là đả kích trí mạng!

Càng là cuộc chiến của sinh linh hùng mạnh thì tập trung khí tức càng quan trọng. Bởi vì nhiều khi, ánh mắt sẽ gạt người. Nhìn thấy gìchưa chắc đã là thật, rất có thể là tàn ảnh mà thôi. Cho nên chỉ có tập trung thần niệm vào khí tức mới là chuyện quan trọng nhất.