Thí Thiên Đao

Chương 1754: Một cái bánh bao dẫn đến huyết án (2)



- Chẳng nhẽ mày muốn bị Cẩu ca đá ra khỏi bang hội sao?

Thiếu niên do dự kia thân mình khẽ run rẩy, sau đó sắc mặt của nó lạnh dần, trở nên dữ tợn. Đao trong tay của nó rất sắc bén, được mài giũa bén nhọn, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống hàn quang bắn ra bốn phía.

Trên chiến thuyền, thiếu nữ giống như búp bê cầu khẩn lão già:

- Sư phụ... Nàng rất thiện lương, không muốn nhìn thấy bởi vì đồ ăn mà phải giết chóc. Nhưng lão già lại thờ ơ giống như không nghe thấy.

Phía dưới, đã có người ngã xuống trong vũng máu.

Hai thiếu niên vây quanh Lưu Vân Phong cuối cùng cũng ra tay. Thiếu niên lúc ban đầu còn do dự một khi đã quyết định thậm chí trở nên càng thêm hung tàn. Gã lấy thanh đao nhọn sắc bén hung hăng đâm về phía trái tim của Lưu Vân Phong.

Lưu Vân Phong kêu to lăn về một bên nhưng cũng không hoàn toàn thoát được. Cánh tay bị đâm một vết, miệng vết thương không sâunhưng máu tươi cũng chảy ra trong nháy mắt.

Từ cánh tay chảy xuôi tới nửa cái bánh bao trong tay của gã, nhìn qua đã thấy ghê người.

Một thiếu niên khác lúc này đã mò tới phía sau Lưu Vân Phong, giơ đao trong tay lên hung hăng muốn đâm vào giữa lưng của Lưu Vân Phong.

- A!

Bên trong chiến thuyền gần như tất cả thiếu nam thiếu nữ cũng không nhịn được mà kinh hô. Có người đã không nhịn được mà nhắmhai mắt lại.

Chỉ có lão già kia hơi hăng hái nhìn, lại còn đánh giá:

- Không tồi không tồi, còn nhỏ tuổi đã đều lòng lang dạ sói, hơn nữa... a?

Phía dưới.

Bên đống rác như núi.

Cánh tay đã chịu một vết thương, quỳ rạp trên mặt đất, vẫn nắm chặt nửa cái bánh bao nhuốm máu như cũ, Lưu Vân Phong chợt kỳ dị lănngười một vòng, vậy mà lập tức làm một kích đằng sau của thiếu niên kia bị hụt.

Phập!

Dao nhỏ của thiếu niên lập tức cắm vào trong mặt đất.

Mà Lưu Vân Phong lại lăn dưới chân của gã, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một con dao găm nhỏ lớn cỡ bàn tay, không chút do dự xẹt qua sau chân của thiếu niên đó. Sau đó

Thiếu niên tru lên một tiếng vô cùng thê lương, bùm một tiếng té lăn trên đất. Hai gân chân của gã đã bị Lưu Vân Phong cắt đứt!

Điều này cũng chưa là gì, thân mình của Lưu Vân Phong hơi gập lại, cho thiếu niên chỗ mà ngã xấp xuống, sau đó không thèm nhìn đã xoay tay lại cho một đao đâm thẳng vào giữa lưng của thiếu niên kia.

Thiếu niên bị cắt đứt hai gân chân đang kêu thảm thiết thê lương, đột nhiên dừng lại! Lúc này đúng là lúc lão già ở trên chiến thuyền kêu nhẹ một tiếng, sau đó, lão già kinh ngạc nói:

- Đứa trẻ này... còn có thanh đao trên tay của nó? Như thế nào nhìn quen mắt như vậy? Đó là pháp khí! Đó không phải là...

Phía dưới.

Bên đống rác.

Lưu Vân Phong tám tuổi lần đầu tiên trong đời giết người, tay của gã đang run, cả người cũng đang run rẩy, ngay cả tâm... cũng đang run rẩy! Nhưng tên thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, đao nhọn sắc bén nắm trong tay lại dường như sợ hãi hơn cả gã, đứng ở đó sợ đến choáng váng.

Lưu Vân Phong tru lên một tiếng, tay trái cầm lấy nửa cái bánh bao nhốm máu, đao ở tay phải hung hăng đâm tới.

Phốc!

Một đao đâm trực diện vào trái tim của thiếu niên kia, giết luôn thiếu niên đó. Hai thiếu niên mới muốn công kích người khác lại bị một tiểu tử tám tuổi mạnh mẽ đáp trả.

Lúc này, thiếu niên mười tám mười chín tuổi ở bên kia nhìn thấy chuyện đã xảy ra bên này thì gầm lên một tiếng, lao đến:

- Tiểu súc sinh, mày giết hai đại chiến tướng thủ hạ của tao, tao phải giết chết mày!

Trong tay gã vung lên một thanh trường kiếm, cơ bản không có kết cấu gì nhưng sức lực của gã lại cực lớn!

Mắt thấy Lưu Vân Phong sẽ chết ở dưới kiếm của gã. Lúc này, Lưu Vân Phong tám tuổi làm một hành động mà không ai nghĩ tới. Trên khuôn mặt non nớt nở một nụ cười đùa cợt. Gã không hề làm động tác công kích nào, cũng không xoay người bỏ chạy mà là giơ tay trái lên, ở cái bánh bao đang nhuốm máu cắn một miếng, sau đó nuốt cả bánh bao cả máu của mình xuống.

- Trước khi chết, để cho ta ăn xong cái bánh bao này đã, được không?

Đứa nhỏ chỉ có tám tuổi dùng thanh âm vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này làm người ta thật sự có cảm giác sởn tóc gáy.

Thiếu niên mười tám mười chín tuổi đã vọt tới trước mặt của LưuVân Phong, giơ kiếm lên. Nghe được câu này thì một kiếm không dám đâm xuống.

Nhưng sau khi gã phục hồi lại tinh thần, lúc muốn đâm xuống cũng không còn kịp nữa.

Lão già ra tay mang Lưu Vân Phong đi. Cũng không giết mấy người còn lại mà chỉ mang đứa bé tám tuổi kia đi.

Từ khi đó, gã mới có cái tên Lưu Vân Phong này. Bởi vì lão già họ Lưu nhận gã là nghĩa tử. Từ khi đó, Lưu Vân Phong rốt cuộc có nhà của mình.

Sau khi được lão già mang về, Lưu Vân Phong trở thành một đệ tử thân truyền của Hạo Nguyệt tông.

- Dã* nhãi con nhặt về từ bãi rác!

*Hoang. Giống với dã chủng.

- Người may mắn nhặt được pháp khí Đế Chủ của Tần sư thúc!

Hai tên gọi này từng đi theo Lưu Vân Phong rất nhiều năm. Mãi cho đến khi gã nghịch thiên thành đạo, bước vào cảnh giới Chí Tôn, tất cả tạp âm rốt cục đã hoàn toàn biến mất.

Gã biến thành sự kiêu ngạo của Hạo Nguyệt tông, biến thành thiên kiêu trẻ tuổi cao nhất!

Cũng biến thành thần tượng trong suy nghĩ của rất nhiều người.

Thậm chí có vô số nữ tu trong môn phái muốn trở thành đạo nữ* của gã. Năm đó gã xuất thân từ bãi rác, chuyện từng nhặt rác để ăn cũng biến thành một cấm kỵ, không ai dám nhắc đến. Ngay cả các sư huynh có tư cách nhắc tới việc đó trước mặt gã cũng chỉ dùng giọng điệu trêu chọccợt nhả đôi lời, sau đó còn phải nói thêm một câu: Vân Phong là thiên kiêu xuất thân từ nghịch cảnh, là sự kiêu ngạo của Hạo Nguyệt tông ta!

*Người yêu, người tình

Lưu Vân Phong ngồi trên một tảng đá bên cạnh đầm lạnh, trong tay cầm một chiếc bánh bao, chỉ suy tư nhìn chứ không ăn.

Thoạt nhìn Lưu Vân Phong đã thành đạo bước vào cảnh giới Chí Tôn nhưng vẫn trẻ như xưa, chỉ có điều không thể tìm lại được bóng dáng năm mười tám tuổi trong mắt y nữa.

Y đã từng yếu đuối, bất lực, tuyệt vọng, không ai biết đến, năm đó y bình tĩnh nói ra câu:

- Trước khi chết, để ta ăn hết cái bánh bao này được không?

Lúc đó trong lòng y đã tuyệt vọng biết bao nhiêu. Bình tĩnh gì đó, đều là giả dối! Lúc đó trong lòng y chỉ có tuyệt vọng và thù hận.

Nhưng hiện tại, ánh mắt của y cực kỳ bình tĩnh, thoạt nhìn y rất trầm ổn. Nhưng trên thực tế, người thực sự hiểu rõ Lưu Vân Phong đều biết, đằng sau cái vẻ lạnh lùng của y là chiến ý vô cùng vô tận! Chiến ý điên cuồng!