Sở Mặc hơi nhíu mày, sau đó không nghĩ nhiều, bay về phía sông Luân Hồi. Hắn không muốn rước lấy phiền phức.
Nhưng hành động này của hắn lập tức khiến cho mấy trăm người kia sợ ngây người.
- Kia là kẻ nào?
- Chuẩn Chí Tôn ư? Ta không nhìn lầm chứ? Chuẩn Chí Tôn? Hắn tới nơi này sao? Có phải là điên rồi không?
- Đúng là một kẻ cấp Chuẩn Chí Tôn, trên người hắn không có khí tức của cảnh giới Chí Tôn!
- Hắn muốn làm gì? Muốn tới sông Luân Hồi sao?
- Chán sống rồi sao?
Mấy trăm Chí Tôn trẻ tuổi kia đều sợ ngây người, rất nhiều người mỉa mai nhìn Sở Mặc đang ở trong hư không.
Một Chuẩn Chí Tôn hèn mọn, hắn muốn đi tìm chỗ chết đến mức nào? Dám đến sông Luân Hồi này? Còn dám qua mặt bọn ta, bay về phía sông Luân Hồi? Không nhìn thấy bọn ta đều đứng ở đây không dám qua sao? Ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Sở Mặc cảm nhận được rất rõ cảm xúc của đám người đó, ít nhiều có chút kỳ quái. Có điều hắn nhìn thanh niên đang ngồi bên cạnh đầm lạnh kia, bỗng nhiên hiểu ra. Thanh niên kia chính là bức lộ!
Quả nhiên.
Lưu Vân Phong ngẩng đầu liếc nhìn Sở Mặc, trong mắt cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Muốn đến sông Luân Hồi sao?
Sở Mặc dừng trên không trung, ngẫm nghĩ một lúc, từ trên trời sà xuống đất, gật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Đánh một trận với ta, nếu thắng ngươi có thể đi qua, nếu thua, ngươi ở chỗ nào thì trở về chỗ đó.
Lưu Vân Phong lạnh lùng nói.
- Đánh một trận với ngươi?
Sở Mặc dùng Thương Khung Thần Giám nhìn thoáng qua Lưu Vân Phong, lập tức không nói gì.
- Cảnh giới Chí Tôn cuối cấp, thể huyền quy đạo cảnh. Thể huyền quy đạo cảnh là cái gì, Sở Mặc cũng không hiểu rõ. Nhưng cảnh giới Chí Tôn cuối cấp này quả thực là sáng chói làm mù mắt người khác. Trừ phi dùng phân thân, bằng không muốn đánh nhau với người có cảnh giới này, cho dù Sở Mặc tin tưởng bản thân đến mức nào, cũng biết mình không thể nào là đối thủ của y.
- Đúng, đánh một trận với ta. Ta có thể áp chế cảnh giới đến mức… Chí Tôn sơ cấp. Bởi vì ta không áp chế được về cấp Chuẩn Chí Tôn.
Lưu Vân Phong thản nhiên nói:
- Còn có một lựa chọn khác, chính là ngươi tiếp một chiêu của ta. Nếu ngươi có thể tiếp được chiêu này, vậy thì ngươi có thể đi qua. Mấy trăm Chí Tôn trẻ tuổi kia đều im lặng không nói, trong ánh mắt của rất nhiều người đang nhìn về phía Sở Mặc đều tràn ngập sự vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Một Chuẩn Chí Tôn, đánh đến chết hắn cũng đánh không lại Chí Tôn đâu! Lựa chọn thứ hai thì lại càng vô nghĩa, tiếp một chiêu của tên điên Lưu Vân Phong này ư? Ngay cả Chí Tôn cũng không đỡ nổi một kích của y, lập tức bị y chém chết. Tên Chuẩn Chí Tôn này… ngay cả nửa chiêu cũng không chịu nổi đi?
Nhưng lúc này, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp ở trong đám người không kìm được nhỏ giọng thì thầm:
- Chuẩn Chí Tôn… cũng không phải không có gì lợi hại.
- Cô nương, cô không sao đấy chứ? Cô nói Chuẩn Chí Tôn có thể đánh thắng Chí Tôn ư? Ha ha ha, cô thử chọn ra một người cho ta xem nào?
Một Chí Tôn trẻ tuổi khôi ngô, vẻ mặt trêu tức nói.
Sở Mặc không kìm được quay đầu liếc nhìn, rồi lại quay đi vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng hắn lại thấy hết sức kinh hãi!
Nữ nhân kia, chính là Trân Trân thiên kiêu Ma tộc trẻ tuổi trước kia từng bị hắn đánh trọng thương! Ma nữ cảnh giới cấp Chí Tôn!
Lúc ấy Trân Trân bị Sở Mặc một đao chém đứt đầu, sau đó suýt chút nữa bị Tư Đồ Đồ dùng tên bắn chết. Về sau được cao nhân của Ma tộc cứu đi.
Không ngờ lại xuất hiện ở nơi này?
Chuyện này là thế nào? Là La Thiên hoàng tộc bồi thường cho Ma tộc sao? Sở Mặc cười lạnh trong lòng, sau đó thầm lắc đầu, có người quen ở nơi này, hắn càng phải cẩn thận rồi. Không thể bộc lộ quá nhiều, bằng không bị ma nữ này nhìn ra, sẽ gặp trở ngại lớn!
Đương nhiên Trân Trân nằm mơ cùng không tưởng tượng được, nam nhân đem đến cho nàng ác mộng sợ hãi và sự sỉ nhục vô tận lại xuất hiện ở nơi này. Tựa như Sở Mặc không thể tưởng tượng được nàng sẽ xuất hiện ở đây, thì nàng càng không tưởng tượng được Sở Mặc sẽ xuất hiện ở nơi này.
Trân Trân vẫn giống như trước kia, một đôi mắt vừa dài vừa xếch, thân hình cực kỳ nở nang, vòng eo nhỏ nhắn, bước đi lả lướt đong đưa. Khoác một chiếc áo choàng màu đỏ chót, những bím tóc nhỏ trên đầu rủ xuống vai, mỗi bên tai đều đeo ba bốn chiếc khuyên lớn khác màu nhau giống như lúc trước. Nhưng điều khác với lúc trước là, khí tràng hùng mạnh duy ngã độc tôn trên người nàng đã biến mất!
Nguyên nhân có lẽ là ngày đó thua ở trên tay Sở Mặc, cũng có lẽ là bởi vì Chí Tôn trẻ tuổi ở sân thí luyện này quá nhiều. Căn bản không đến lượt nàng thể hiện.
Sở Mặc nhìn Lưu Vân Phong:
- Còn có lựa chọn thứ ba sao?
Trong đám người ở bên kia lập tức truyền tới một tràng cười vang. Có người la lớn:
- Cảnh giới Chuẩn Chí Tôn rác rưởi, mau cút về thành làm tiểu nhị cho người ta đi thôi! Đừng làm mất thể diện ở nơi này nữa!
- Ha ha, giết một Chuẩn Chí Tôn, đừng nói là Lưu Vân Phong, cho dù là chúng ta, cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú.
- Đúng vậy, giết loại cảnh giới này, ngay cả một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không lấy được, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc, lạnh lùng nói:
- Có, ngươi có thể cút về, cút về chỗ đám người kia. Đám người đang cười nhạo Sở Mặc ở bên kia thoáng chốc sững lại. Sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Bọn họ khinh thường tên Chuẩn Chí Tôn này, nhưng trong mắt Lưu Vân Phong. Bọn họ đều cùng một cấp bậc!
- Đợi hắn tới đây, lập tức giết hắn!
Một Chí Tôn trẻ tuổi, vẻ mặt u ám, trong con ngươi loé ra sát khí lạnh như băng. Bị Lưu Vân Phong chắn ở nơi này đã nhiều ngày, hắn vốn là muốn qua sông Luân Hồi, khiêu chiến một người trong bảng thứ hạng. Nhưng hiện tại, lại nín nhịn đầy một bụng lửa giận, không biết bộc phát lên người kẻ nào. Đúng lúc xuất hiện một Chuẩn Chí Tôn, có thể giết hắn cho hả giận. Trân Trân đứng bên cạnh gã Chí Tôn trẻ tuổi này, nghe vậy có chút sợ hãi, liền xê dịch ra xa.