Tuyết Vô Lệ mới thi triển được một thần thông mà thân hình như sắpbị hủy hoại, cơ thể y trực tiếp nứt thành nhiều mảnh vụn.
Dưới Cửu Tự Chân Ngôn, y gần như không có bất cứ khả năng phản kháng nào.
Nhưng trong nháy mắt khi xác thịt của y nổ vỡ, một dòng máu đỏ tươi giống loại ruby trong suốt sáng nhất thế gian này hắt ra trong hư không, sau đó… từ dòng máu đó sinh sôi ra một sức mạnh thần kỳ, lôi cuốn tất cả mảnh vụn của Tuyết Vô Lệ biến mất trong nháy mắt!
Đại thần thông tối cao! Trong mắt Sở Mặc lộ vẻ khiếp sợ.
Hắn lập tức nghĩ tới, có lẽ sau lưng Tuyết Vô Lệ này nhất định có một đấng tối cao đáng sợ tồn tại, ở thời khắc mấu chốt cứu Tuyết Vô Lệ một mạng. Mang theo thân thể nát vụn của Tuyết Vô Lệ trực tiếp xé tan không gian mà trốn mất.
Cho dù là các chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn cũng không thể ngăn cản sức mạnh đó.
Sở Mặc có chút tiếc nuối, lại có chút thoải mái. Sân thí luyện không hổ là nơi các thiên kiêu cao nhất khắp mọi đại vực tụ tập, sau lưng nhómthiên kiêu này có lực lượng thần bí hùng mạnh tồn tại cũng là quá đỗi bình thường.
Nhưng lúc này Sở Mặc không biết, ngay thời khắc thân thể Tuyết Vô Lệ sụp đổ, bị dòng máu kia cuốn mất khỏi sân thí luyện, Thiên bảng trên sông Luân Hồi chợt sinh ra thay đổi.
Có người đang tụ tập xem Nhân bảng và Địa bảng, đột nhiên thấy trên Thiên bảng lóe lên, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Sau đó, mọi người cùng nhau thấy một kỳ tích.
Vốn dĩ vị trí thứ chín trên Thiên bảng, nháy mắt bị một cái tên xa lạthay thế.
Lâm Hắc!
Đám người kia lập tức nổ ra từng trận xôn xao.
- Lâm Hắc là ai?
- Ai thế? Hắn đánh bại Tuyết Vô Lệ rồi?
- Trời ạ, xảy ra chuyện lớn rồi! Thực sự xảy ra chuyện lớn rồi! Tuyết Vô Lệ ở vị trí thứ chín trên Thiên bảng đã bị Lâm Hắc đánh bạirồi!
- Ta biết Lâm Hắc là ai, ta từng nghe nói tới hắn. Mấy tháng trước hắn từng đánh một trận với Lưu Vân Phong… A? Không đúng, chẳng lẽ trùng tên? Tên Lâm Hắc đánh nhau với Lưu Vân Phong lúc ấy chỉ là một Chuẩn Chí Tôn thôi mà!
- Chuẩn Chí Tôn có thể đánh bại Tuyết Vô Lệ, chớ nói đùa.
- Thật là tên Lâm Hắc kia? Cái tên Chuẩn Chí Tôn tìm cách giả chết?
- Tin tức này… quá kinh người!
Ngay tại thời điểm Sở Mặc không biết gì, tin tức này đã như mọc cánh nhanh chóng lan truyền khắp sân thí luyện.
Lưu Vân Phong nghe tin tức này như đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không thể tin nổi vào tai mình. Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, y mới dám tin tưởng, thực sự có một người tên là Lâm Hắc, xuất hiện tại ví trí thứ chín trên Thiên bảng.
Khóe miệng y co quắp, cảm thấy thật khó tin. ——
Quy tắc của Thiên Địa Nhân bảng như sau: hàng năm mỗi người sẽ có cơ hội khiêu chiến một lần. Nếu năm nay không khiêu chiến ai thì cơ hội này cũng đi tong luôn, không được cộng vào năm sau. Những người có tên trong danh sách lại có thể bị khiêu chiến vô số lần.
Đây chính là sự tàn khốc của Thí luyện tràng.
Mỗi người đều muốn có tên trên bảng nhưng sau khi có tên lại bị khiêu chiến liên tục. Nhất là người ở Nhân bảng và Địa bảng, hàng năm đều bị khiêu chiến rất nhiều lần. Vì thế, các tu sĩ có tên trên hai bảng này đều có sát khí rất nặng.
Ngoại trừ việc chủ động khiêu chiến, nếu trong lúc vô tình đánh bại một người có tên trên bảng ở vị trí cao hơn thì tên của người đánh thắng sẽ thay thế tên của người thua.
Qua nhiều năm như vậy, trên Nhân và Địa bảng thi thoảng cũng gặp vài trường hợp như thế nhưng trên Thiên bảng thì chưa từng có. Chỉ có khiêu chiến trực tiếp mới được lên Thiên bảng.
Hiện tại, đám người kia cũng không biết Sở Mặc không phải khiêu chiến trực tiếp mà chỉ vô tình thôi. Tuy vậy, việc hắn lên bảng cũng đủkhiến họ thấy khiếp sợ.
- Sư huynh, đây đúng là tên Chuẩn Chí tôn mà huynh nói cho chúng ta đúng không?
Một nữ tử xinh đẹp, tóc xõa ngang vai, lông mày lá liễu, mặt trắng mịn, miệng nhỏ nhắn, đôi mắt tinh thuần trong sáng, lúc này đang rất kinh ngạc.
- Đúng vậy sư huynh, dù sao hắn cũng chỉ là một Chuẩn Chí tôn, có lợi hại đến mấy cũng chỉ có thể có tên trên Địa bảng, sao lại lên Thiên bảng được chứ?
Một nam tu sĩ hơi béo rung động hỏi.
- Dù hắn có thành đạo thì cũng không có khả năng đánh bại Tuyết Vô Lệ được.
Mấy sư đệ sư muội ở gần cũng chăm chú nhìn Lưu Vân Phong.
Lưu Vân Phong cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng không biết có phải trùng tên hay không. Tuy hắn rất mạnh nhưng đúng là không thể có khả năng này. Chẳng lẽ hắn có thể che giấu năng lực tốt thế ư?
- Không phải sư huynh có thể liên hệ với Lâm Hắc sao? Huynh hỏi thử thì biết mà. Nữ tử xinh đẹp đề nghị.
- Nếu đúng là hắn, dù thế nào chúng ta nhất định phải lôi kéo hắn đến Bắc Đẩu Đại Vực, đến Hạo Nguyệt Tông.
- Đúng vậy sư huynh, nếu người này đúng là người huynh đã nói thì chúng ta quả thật nên kéo hắn về.
Nam tu sĩ hơi béo nói.
Cũng có người đưa ra suy nghĩ khác.
- Nếu là người sư huynh nói lúc trước, ta nghĩ sẽ khó mà lôi kéo được hắn lắm. người như vậy kiểu gì chẳng có một thế lực khổng lồ chống lưng chứ. Mà bản thân hắn cũng là người bướng bỉnh. Nếu đưa vềHạo Nguyệt Tông, chúng ta có thể cho người ta cái gì được đây?
Nữ tử xinh đẹp nói.
- Không thử thì sao biết.
Nam tử hơi béo nói:
- Hay sư huynh hỏi thử coi có phải hắn không đã.
- Sư huynh mau hỏi đi ạ.
- Đúng thế, nên xác định trước thì hơn. Lưu Vân Phong gật đầu. Anh ta cũng rất tò mò nên lấy truyền âm thạch, kích hoạt tinh thần lực Sở Mặc lưu lại. Sở Mặc trả lời rất nhanh.
- Lưu huynh à?
Lưu Vân Phong hỏi:
- Huynh đệ, có phải ngươi đánh bại Tuyết Vô Lệ không?
Đám sư đệ sư muội bên cạnh Lưu Vân Phong đều hồi hộp chờ đợi.
Người bên kia ngơ ngẩn chốc lát, hỏi lại:
- Sao Lưu huynh biết thế? Có phải huynh có quan hệ tốt với ykhông? Huynh cứ yên tâm, y chưa chết đâu.
Một câu không chết kia suýt nữa khiến Lưu Vân Phong chết khiếp. Sao ngươi có thể mạnh vậy chứ? Mấy tháng trước vẫn chỉ là một Chuẩn Chí tôn thôi mà. Dù có đột phá đến Chí tôn, thành đạo đi chăng nữa cũng đâu thể trở nên lợi hại như vậy. Ngươi có biết Tuyết Vô Lệ là ai không thế?
Lưu Văn Phong còn đang rối rắm thì đám sư đệ, sư muội đứng cạnh, dù không biết hai người kia nói gì nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Vân Phong đã có thể xác định chính Lâm Hắc là người đã đánh bại Tuyết Vô Lệ.
Tin tức này quá kinh người rồi. Khiến cho người ta sôi trào luôn.