- Tiền bối yên tâm, chuyện như thế sẽ không thể nào xảy ra.
- Tốt.
Tuyết Xuân Thu cảm thấy đạo cơ của mình đã bị ăn mòn không thể nói được nữa, nếu tiếp tục, thực sẽ là vấn đề lớn, y nhìn ba người Tử Đạo. Tử Đạo lại giả vờ như không có chuyện gì:
- Vậy tiền bối, chúng ta liền cáo từ.
Sở Mặc và Lưu Vân Phong cùng quay người bỏ đi.
- Các ngươi…. đợi đã.
Tuyết Xuân Thu cảm thấy cả đời này chưa từng có ngày nào chật vật như này hôm nay, tình trạng như thế này quả thật là rất khó có thể tiếp nhận được, so với những năm du tẩu hồng trần để luyện tâm ma, so với ngày hôm nay quả thật giống với đồ chơi con nít.
- Còn có chuyện gì?
Tử Đạo vẻ mặt kinh ngạc quay lại nhìn Tuyết Xuân Thu.
Tuyết Xuân Thu vẻ mặt tràn đầy trầm trọng:
- Bằng hữu xin chỉ điểm đường rời khỏi nơi đây.
Nói xong, Tuyết Xuân Thu lại có cảm giác như muốn khóc.
Quá ức hiếp người rồi!
Ta là Thánh nhân!
Ta là đến giết các ngươi, không phải đến để bị các ngươi gài bẫy! Trẻ con bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?
Sở Mặc không có trào phúng Tuyết Xuân Thu, càng không có bất cứ cử động uy hiếp mà rất bình tĩnh gật đầu trực tiếp nói cho Tuyết Xuân Thu mấy điểm, sau đó mấy điểm này nối tiếp thành một con đường.
Tuyết Xuân Thu nhìn Sở Mặc thật sâu, sau đó nói:
- Lâm Hắc, ngươi yên tâm, Tuyết gia từ nay sẽ không trêu trọc vào ngươi!
Sở Mặc gật gật đấu:
- Hy vọng ngươi nói lời giữ lời.
Tuyết Xuân Thu một khắc cũng không muốn lưu lại đây, rướm nước mắt mà đi theo con đường Sở Mặc nói rời khỏi nơi này.
Y bắt buộc phải tin Sở Mặc, bởi vì y không con còn đường thứ hai nào khác có thể đi.
Một khi y tự mình rời khỏi đây, tám chín phần mười sẽ từ cảnh giới thánh nhân rớt xuống cảnh giới chí tôn, điều đó còn khó chịu hơn là lấy mạng y, cho nên y chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Sở Mặc, hy vọng Sở Mặc có thể chỉ điểm cho mình một con đường sáng đi ra. Vẫn tốt, sự thật chứng minh, con đường Sở Mặc chỉ là chính xác, tuy có nhiều nơi tồn tại lực lượng ma diệt đạo hành, nhưng so với lúc trước cũng là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trong lòng Tuyết Xuân Thu trăm mối cảm xúc tương đối phức tạp đối với Tử Đạo, Sở Mặc, nhưng làm thế nào cũng không thể hận nổi bọn hắn, người ta làm thật sự đã là rất có trí tuệ cùng khí độ rồi, so với cử động của y, cho người ta một cảm giác hẹp hòi, thua kém.
Đợi được đến khi ra khỏi Khô Diệp cấm địa, Tuyết Xuân Thu một thân đạo hạnh từ Thánh nhân trùng kỳ bị rớt xuống thánh nhân sơ kỳ, suýt nữa thì bị rơi xuống cảnh giới Chí tôn. Kết quả này thực khiến Tuyết Xuân Thu khóc không ra nước mắt.
Đầy niềm tin tưởng, lòng hăng hái mà đến, liền đổi lại một cái kết quả như thế trở về, đánh mất hết cả mặt mũi, còn lưu lại một sơ hở lớn.
Thua thiệt này, thực sự quá lớn rồi.
Y đứng bên cạnh Khô Diệp cấm địa rất lâu, cuối cùng mới lẩm bẩm nói một câu:
- Tại sao ta không có một đứa con như thế?
Vốn dĩ cho rằng hai đứa con của mình là ưu tú nhất, nhưng thế gianvạn sự không như tưởng tượng.
Tuyết xuân Thu nản lòng rời khỏi nơi này.
Bên kia, bên trong Khô Diệp cấm địa, Lưu Vân Phong nhiều ít vẫn còn bất mãn với lựa chọn của Tử Đạo và Sở Mặc. Tuy trong lòng y đều hiểu rõ, nhưng như thế bỏ qua cho Tuyết Xuân Thu trong lòng vẫn cảm thấy không được thoải mái.
- Lão tặc này chính là đến giết lão tam, nhìn thấy chúng ta, y cũng muốn giết. Mẹ nó, dựa vào cái gì cơ chứ, nếu không phải lão tam dựa vào Khô Diệp cấm địa lừa y một lần, ba người chúng ta ai có thể sốngđược đây? Bây giờ nhẹ nhàng như thế tha cho y, nếu là ta phải từ trên người y ép ra chút tiện nghi mới được, làm cho y biết thế nào là đau, nếu không thế, loại người này sẽ không nhớ kỹ, không bẫy chết y, coi như là một việc tốt.
Lưu Vân Phong hầm hừ nói.
Tư Đạo cười nói:
- Y đã biết thế nào là đau rồi, lão tam chỉ cho y con đường, nếu ta đoán không nhầm chỉ có thể để cho hắn duy trì cảnh giới thánh nhân, cạnh ranh giới bị rớt xuống.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đại ca cơ trí.
Từ Đạo cười cười:
- Làm như thế là đúng, làm cho y không hận nổi chúng ta, thậm chí còn cảm ơn nhiều hơn.
Nói xong nhìn về phia Lưu Vân Phong:
- Nhị đệ, ta biết trong lòng nhị đệ không thoải mái.
- Kỳ thực ta biết, đại ca còn có lão tam, các người lựa chọn đúng, hiện tại, chúng ta chống không nổi việc hại chết một thánh nhân, nhưng trong lòng ta, đích xác là rất không thoải mái, ta cảm thấy, bỏ qua cho y như thế, thực sự là quá dễ dàng.
Lưu Vân Phong thở dài nói.
Sở Mặc lúc này đột nhiên ném qua một cục ảnh âm thạch cho Lưu Vân Phong:
- Nhị ca, huynh xem cái này.
Lưu Vân Phong nao nao, không biết từ lúc nào Sở Mặc còn làm ra một viên ảnh âm thạch khác. Lưu Vân kích hoạt xem, lập tức vui vẻ, hóa ra ảnh âm thạch không ngờ ghi lại toàn bộ cảnh Tuyết Xuân Thu cúi đầu nhận sai!
- Ngươi, khi nào ra tay, y chính là một thánh nhân, tại sao không có cảm ứng được. Lưu Vân Phong vẻ mặt kinh ngạc, vui vẻ nhìn Sở Mặc, trên mặt vẻ buồn bực cũng vơi đi rất nhiều. Sở Mặc cười nói:
- Kỳ thực, phía trước đó ta đều ghi lại, ta là lén lút ghi lại.
- Lão tam, ngươi quá thâm!
Lưu Vân Phong mặt mày hớn hở hướng về phía Sở Mặc giơ ngón cái lên.
Lúc này, Tử Đạo nói:
- Nhị đệ, đệ có phải cảm thấy như thế bỏ qua cho Tuyết Xuân Thu cho thấy rằng chúng ta quá yếu đuối?
- Ừ, tuy là hành động đúng, nhưng đúng là …Lưu Vân Phong trước hai người huynh đệ kết nghĩa cũng không dấu diếm.
Tử Đạo cười nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Lão tam, người tới nói xem?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Được, ta nói.
Hắn nhìn Lưu Vân Phong:
- Nhị ca, chúng ta tiến vào Khô Diệp cấm địa để làm gì?
- Làm gì? Đi tìm Hầu tử tiền bối a, ừ, a, ách…Nói thật lòng, Lưu Vân Phong thật không phải là ngu ngốc, y vô cùng thông minh, chỉ là có một số việc, lúc đó thì chưa nghĩ ra mà thôi, Sở Mặc nhắc nhở, Lưu Vân Phong liền tỉnh ngộ lại.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, …ha ha ha, hai tên các người, quá độc ác, đây không phải là hung hăng lừa được hắn một vố sao?
Lưu Vân Phong hưng phấn chút nữa thì nhảy dựng lên, bị Sở Mặc kéo lại.
- Nhị ca, ngươi cẩn thận một chút, bên cạnh chính là hung địa! Sở Mặc nhắc nhở. Lưu Vân Phong lại không thèm để ý mà nói: