Thí Thiên Đao

Chương 1824: Kinh biến Hạo Nguyệt tông (1)



Lưu Vân Phong nghe xong, có chút ngạc nhiên nói:

- Hắn vốn tính là vậy. Người đó là một vị sư huynh của ta, từ trước đến giờ đều ít nói, ta và hắn gần như vào sư môn cùng một thời gian. Hắn sớm hơn ta một chút, ở trong môn phái, cũng là bằng hữu tốt nhất của ta. Làm sao hắn lại hại ta được?

- Vậy... có thể ta cảm giác nhầm.

Sở Mặc nói xong liếc nhìn Tử Đạo một cái.

Tử Đạo nói:

- Vậy chúng ta cùng đi một chuyến đi.

Lưu Vân Phong lắc đầu cự tuyệt nói:

- Thôi đi lão Đại, lão Tam, chuyện này, là chuyện riêng của ta, mấy người dính vào cũng không hay lắm.

- Đó gọi là gì chứ? Chúng ta là huynh đệ, chuyện của cậu chính là chuyện của chúng ta. Cậu yên tâm đi, ta và Lão Tam cũng không phải hạng người lỗ mãng, sẽ không khách át giọng chủ, làm chuyện để cậu khó xử đâu.

Tử Đạo nói. Lưu Vân Phong ngẫm nghĩ một chút, rốt cục gật đầu:

- Vậy phiền hai huynh đệ rồi, Nói thật, chuyện lần này trong lòng ta sớm đã đoán trước, chỉ có điều không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. Bây giờ ta chỉ sợ... chỉ sợ sư phụ ta...

- Không sao đâu, chúng ta là huynh đệ, không cần phải nói khách sáo. Ta và Lão Tam mà có chuyện, cậu cũng sẽ làm việc nghĩa không chùn bước cơ mà?

Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong, nhẹ giọng an ủi.

Ba người lập tức đi luôn. Trên đường, Sở Mặc và Tử Đạo cũng hoàn toàn hiểu được về chuyện giữa Lâm Thanh Tú và Lưu Vân Phong.

- Năm đó ta được sư phụ mang đi từ tinh cầu bãi rác, một năm sau chính thức bái sư, trở thành đệ tử của sư phụ. Sư phụ ở Hạo Nguyệt tông là một trưởng lão, địa vị tuy không đặc biệt cao nhưng vẫn khá ổn. Đối với rất nhiều chuyện, lời nói vẫn có trọng lượng.

Trong Hạo Nguyệt tông tổng cộng phân ra thành mấy hệ đại phái, chỗ Sư phụ ta, chính là ở phe phái kia đều là những tu sĩ không có bối cảnh gì. Nếu không, năm đó ông ấy cũng không thể mang ta đi từ tinh cầu rác rưởi được.

Nhắc tới sư phụ, trong lời nói của Lưu Vân Phong tràn đầy sự cảm kích.

- Cho nên bây giờ ta lo lắng nhất không phải là Lâm Thanh Tú mà là sư phụ ta. Bởi vì chỉ cần sư phụ ta còn đó, Lâm Thanh Tú nàng cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì! Ta ây giờ chỉ sợ bên kia sư huynh vì trấn an ta mà không nói rõ hết mọi chuyện.

Lưu Vân Phong thở dài, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

- Yên tâm đi, Hạo Nguyệt Tông là một tông môn lớn như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có quy tắc chứ?

Tử Đạo an ủi.

Sở Mặc nhìn thoáng qua Lưu Vân Phong, trong lòng tự nhủ hànhđộng của Nhị ca một đao bổ tên ăn chơi trác táng kia tuy rằng làm lòng người ta vô cùng sảng khoái nhưng đối với một đại tông môn cao nhất thì cũng là biểu hiện không có quy củ mà...

Điểm đó Tử Đạo đương nhiên cũng rõ, nhưng việc đã đến nước này, cũng không có cách nào lại đi oán giận sự kích động của Lưu Vân Phong. Dù sao dưới tình huống đó, đổi lại là bất kỳ một người nào trong mấy huynh đệ bọn họ, chỉ e đều hành động như vậy.

Lưu Vân Phong từng nói với họ, tên ăn chơi trác táng ỷ là con riêng của một người quyền cao chức trọng, hơn nữa tu vi của bản thân cũng không tệ nên muốn dùng sức mạnh với Lâm Thanh Tú. Không chỉ cónhư thế, tên cặn bã kia lúc đó còn dùng một vài thủ đoạn khác, ví dụ như mua người bên cạnh của Lâm Thanh Tú, ví dụ như thủ đoạn hãm hại hạ lưu..

Cũng may Lâm Thanh Tú đủ tỉnh táo, bên người cũng có mấy người bạn bè tương trợ. Nếu không thật sự có thể đã bị tên khốn kiếp đó chà đạp rồi.

Bất kỳ một tên đàn ông nào cũng không thể nhịn chuyện như thế, chớ nói chi là lúc đó tên ăn chơi trác táng kia còn nói khích Lưu Vân Phong, nói cái gì mà cho dù gia đây ngủ với nàng thì ngươi làm gì được? Một tên rác rưởi xuất thân từ bãi rác, thực sự cho mình là thiên kiêu chitử sao?

Lời nói này hoàn toàn chọc giận Lưu Vân Phong, vì thế chỉ dùng một đao... tên cặn bã kia đã tan thành tro bụi rồi.

Bên Lưu Vân Phong tất nhiên là vô cùn sảng khoái nhưng làm vậy cũng là hậu hoạn vô cùng. Nếu không phải sư phụ của gã dùng gần như toàn bộ quan hệ, hơn nữa bản thân ông ta cũng thực sự ưu tú, Chí Tôn trẻ tuổi, thiên kiêu đứng thứ 10 của Thiên bảng, chỉ e lúc đó đối phương sẽ diệt luôn cả gã.

Dù sao ở Hạo Nguyệt tông, còn có cao thủ trên Chí Tôn. Cha của têncặn bã bị giết kia cũng không phải một người dễ chọc vào.

Chuyện này lúc đó tuy là đã lắng xuống nhưng lại chôn xuống một tai họa ngầm tương đối lớn. Điểm đó, Lưu Vân Phong biết, sư phụ của gã cũng biết. Cho nên mới để Lưu Vân Phong chạy về Sân Thí Luyện, không cho gã trở về.

- Sư phụ ta bởi vì chuyện này, gần như hao hết tất cả tài sản mà ông ấy tích lũy nhiều năm. Thật không nghĩ tới đám khốn kiếp kia lại vẫn không chịu buông tha.

Lưu Vân Phong cắn răng, đôi mắt có chút đỏ lên. Tử Đạo liếc mắt nhìn Sở Mặc, sau đó thở dài nói:

- Lão nhị, chuyện này nói thế nào đây, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta ba người cùng nhau đối mặt với chuyện đó. Về sau gặp phải chuyện như này nữa tốt nhất có thể tỉnh táo suy xét. Cặn bã nhất định phải giết, nhưng giết thế nào cũng phải có học vấn. Ít nhất cậu cũng phải nói công đạo cho mọi người có thể hiểu được. Quang minh chính đại giết, hẹn chiến đấu, sinh tử đấu. Như vậy hắn có chết thì bất cứ ai cũng không trách được cậu. Cho dù muốn tìm cậu gây phiền toái cũng tuyệt đối không thể quang minh chính đại tìm được. Nếu hắn ta không dám quyết đấu với cậu thì đầu tiên là thanh danh của hắn đã xấu đi, tiếp đó thì cậu có thể âm thầm xuống tay. Loại người như hắn làm sao có thể thành thật ở môn phái được? Chung quy cũng sẽ có cơ hội ra tay thôi. Sở Mặc gật gật đầu, loại thiệt thòi này của Lưu Vân Phong hắn không thể không nếm qua. Đã nhiệt huyết thì không quan tâm, sảng khoái nhất thời, hậu hoạn vô cùng. Nói một cách khác, trước khi không có thực lực tuyệt đối thì nên dùng đầu óc mà làm việc. Trừ phi thực lực của ngươi đã đến loại gặp ai cũng diệt được. Ngay cả như vậy thì vẫn phải cẩn thận người khác ngáng chân sau lưng.

Bản chất của giới tu hành thật ra không hề khác gì với thế giới phàm nhân, cũng giống nhau tràn đầy ân oán tình cừu, cũng cần phải thận trọng chú ý cẩn thận. Càng đi tới nơi cao thì càng phải đề phòng công khai hay ngấm ngầm đả kích từ bốn phương tám hướng. Kỳ thật ngẫm lại, Sở Mặc cảm thấy bản thân hẳn là cảm thấy may mắn, bởi vì những năm gần đây những người cùng đi với hắn vẫn ổn, gần như không xuất hiện chuyện đấu tranh nội bộ kiểu này.