Thí Thiên Đao

Chương 1849: Sự khiêu khích đến từ Chung gia (2)



Về tin tức này, Sở Mặc chỉ có vẻ mờ mịt, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng trong lòng đã có suy đoán của mình rồi.

Quả nhiên, mấy hôm sau, tin tức vì sao vị Đại Thánh Chung Thành kia lại chỉ trích hoàng tộc La Thiên công khai vào lúc này liền đượctruyền ra.

- Năm đó, công chúa hoàng tộc Cơ Thanh Vũ từng có hôn ước với Chung Thành nhà họ Chung. Có thể nói vị Chung Thành kia là một thiên tài trẻ tuổi hiếm thấy. Khi xưa từng chiếm lấy vị trí đứng đầu trên Thiên bảng rất nhiều năm. Tính theo tuổi tác, y lớn hơn Cơ Thanh Vũ rất nhiều. Tuy rằng nói người tu hành coi trọng tu vi chứ không là tuổi tác, nhưng món hôn sự này chưa từng được Cơ Thanh Vũ đồng ý. Cho nên, khi Cơ Thanh Vũ còn là thiếu nữ liền yên lặng trốn tới đại vực Viêm Hoàng. Nghe nói lúc bị bắt trở lại còn có con luôn rồi. Chuyện đó vốn là bí mật tày đình. Chỉ có rất ít người được biết. Vụ hôn nhân năm xưa đương nhiên không giải quyết được gì rồi. Cùng với việc Chung Thànhcưới người khác, hôn ước kia cũng triệt để bị phủ bụi trong dòng sông năm tháng dài đằng đẵng. Đúng rồi, hiện giờ Chung Thánh xếp hạng hai trên Thiên bảng chính là con của Chung Thành!

Tin tức này nhất định là do người trong nội bộ truyền ra. Hoặc là một chi trong hoàng tộc La Thiên, hoặc chính là nội bộ Chung gia. Bởi vì người ngoài vốn không biết giữa hoàng tộc La Thiên và Chung gia còn từng có một hôn ước như vậy. Người ta cảm thấy, khả năng là do Chung gia để lộ ra lớn hơn một chút.

Vì khi tin tức này vừa tuôn ra, việc Đại Thánh Chung Thành công khai chỉ trích hoàng tộc liền có nguyên nhân, mà không phải cố tình gâysự.

Tuy nhiên ngay sau đó, lại còn có một tin tức khác trực tiếp tuôn ra từ miệng một người con cháu trong hoàng tộc La Thiên, chính là đáp trả thẳng vào Đại Thánh Chung Thành của Chung gia.

Người con cháu hoàng tộc này khiến Sở Mặc cũng rất bất ngờ. Bởi vì tên y là Cơ Thánh. Tên biểu ca từng chính miệng mắng hắn là con hoang, tiểu tạp chủng.

- Đại Thánh Chung Thành, cô cô nhờ ta chuyển tới ngươi một câu: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, năm đó ngươi đãlàm gì, bên ngoài không truyền ra không có nghĩa là không ai biết. Mời ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Sau khi tin tức này truyền ra, phía bên Chung gia đáp lại nhanh chóng, người đáp lại vẫn là Đại Thánh Chung Thành.

- Chuyện gì, ta không rõ, nhưng chẳng lẽ hoàng tộc La Thiên hết người rồi sao? Để cho một tiểu bối đi ra nói hươu nói vượn? Ta chỉ biết rằng, năm đó Cơ Thanh Vũ là người có hôn ước với ta, nhưng nàng không tuân thủ nữ tắc, tự mình đào hôn, còn sinh hạ một nghiệt chủng, làm bẩn danh dự của ta và Chung gia. Cho tới tận hôm nay chúng ta còn chưa nhận được một câu xin lỗi của hoàng tộc. Cho nên, chẳng có gìđáng nói, gã đàn ông mà Cơ Thanh Vũ ngươi coi trọng tên là Sở Thiên Cơ đúng không? Nếu y là đàn ông liền ra đánh một trận với ta! Đừng có nói ta bắt nạt người khác, ta sẽ áp chế cảnh giới xuống Thánh Nhân để đánh cùng y. Đánh xong một trận xóa bỏ mọi ân oán. Dám không?

- Ta tên Sở Thiên Cơ, chính là gã đàn ông mà ngươi nói. Không nhắc tới vụ bê bối năm đó Chung Thành ngươi gây nên, dù trong tay chúng ta có rất nhiều ảnh âm thạch làm chứng. Lời khiêu chiến của ngươi, ta nhận, khi nào đánh, đánh ở đâu, cho ngươi chọn!

- Khí phách! Rất khí phách! Lão tam, cha ngươi thật dũng mãnh, nhưng vậy có mạo hiểm quá không? Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc với vẻ khiếp sợ.

Mấy ngày qua, ba anh em Sở Mặc vẫn vượt qua hết nỗi khiếp sợ này đến khiếp sợ khác. Mỗi tin tức nào tùy tiện truyền tới cũng khiến họ rung động không thôi.

- Ông làm vậy thật khiến người ta kính nể, nhưng thực sự quá mạo hiểm rồi… Dù sao ông mới chỉ bước vào cảnh giới Thánh Nhân… còn Chung Thành kia đã thành Đại Thánh nhiều năm. Dù y áp chế cảnh giới đến Thánh Nhân nhưng..

Tử Đạo do dự không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu được y muốn nói gì. Sở Mặc hơi hơi lắc đầu nói:

- Giống như cha ta không cách nào ngăn cản các đấng tối cao dòm ngó ta vậy, ta cùng hết cách ngăn cản chuyện này. Nhưng ta tin tưởng cha!

- Nói cũng đúng, chuyện này chúng ta thật sự có lòng mà không có sức.

Tử Đạo thở dài nói.

Lưu Vân Phong nói:

- Cho nên chúng ta mới cần đẩy nhanh tốc độ tu luyện! Nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Mấy ngày qua, tâm trạng Sở Mặc cũng phập phồng lúc thoải mái lúc khó nghĩ, bởi vì có vài tin tức khiến hắn cảm thấy hết sức phức tạp.

Nói thí dụ như Cơ Thánh.

Sở Mặc không rõ ràng lắm loại chuyển biến này của Cơ Thánh là có chuyện gì, đến giờ hắn còn nhớ rõ thái độ từ cao nhìn xuống của Cơ Thánh khi đối mặt hắn, cùng giọng điệu tràn ngập nhục nhã kia.

Gặp lại Cơ Thánh trên sân thí luyện, tuy Sở Mặc không có ý muốn giết y, nhưng nói đến hảo cảm thì lại chẳng có chút nào. Tuy nhiên lần này, hoàng tộc biến đổi kịch liệt, đối mặt với sự chỉ trích khiêu khích công khai của Chung gia, người đứng ra, cũng là Cơ Thánh.

- Lão tam, thoạt nhìn phía bên hoàng tộc đã xảy ra không ít việc mà chúng ta không tưởng tượng nổi. Cho nên, hiện giờ hoàng tộc không còn uy hiếp gì tới ngươi nữa rồi. Nhưng ta cảm thấy tình cảnh của ngươi ngược lại trở nên càng nguy hiểm hơn đấy.

Khi Tử Đạo nói với Sở Mặc những lời này, thậm chí còn tránh cả đầu bếp hói và Lâm Thanh Tú!

Bởi vì thân phận của Sở Mặc thực sự quá nhạy cảm, hắn tuyệt đốikhông đơn giản chỉ là có huyết mạch hoàng tộc. Hắn chính là người trong lời tiên tri!

Hiện giờ hoàng tộc tỏ ra cứng rắn như vậy, với Sở Mặc mà nói cũng là việc vô cùng nguy hiểm!

Một khi thân phận bại lộ, ai biết được sẽ có bao nhiêu cao thủ hùng mạnh vọt vào sân thí luyện đòi giết Sở Mặc?

Với chuyện này, Lưu Vân Phong cũng có quan điểm giống Tử Đạo. Y nhìn Sở Mặc nói:

- Lão tam, đại ca nói đúng, cho dù hiện giờ hoàng tộc đã không còn uy hiếp tới ngươi nữa. Nhưng ngươi cũng không thể công khai thân phận ngay lúc này.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Yên tâm đi, ta hiểu. Khi nói chuyện, trong mắt Sở Mặc ánh lên vẻ kiên nghị, mấy ngày gần đây, hắn luôn luôn cố gắng đột phá cảnh giới cao hơn.

Khoảng cách từ Chí Tôn, đến Chuẩn Thánh thực ra rất lớn. Sở Mặc không giống với tu sĩ bình thường, khác biệt rất nhiều. Bởi vì trong thân thể hắn không chỉ có một mà có ngàn vạn đạo đài cùng tồn tại! Trong toàn bộ lịch sử tu hành, tuy không dám nói là độc nhất vô nhị, nhưng tuyệt đối là hiếm có như voi chín ngà gà chín cựa.