Thí Thiên Đao

Chương 1856: Chung Thánh (1)



Sau khi thông qua trận truyền tống như thông đạo này, đoàn người Sở Mặc rốt cục bước lên lãnh thổ La Thiên Tiên Vực.

Sở Mặc vừa ra tới liền nhìn thấy Diệp Thanh tràn ngập niềm vui, sau đó hắn thấy Khương Thái Nguyệt, phía sau Khương Thái Nguyệt còn có một đám tu sĩ trẻ tuổi tài giỏi, những người này đều là tuổi trẻ thiên kiêu Khương Thái Nguyệt mang tới.

Lúc này trong ánh mắt đám người kia nhìn về phía Sở Mặc có tò mò, cũng có chút ghen tị, nhưng nhiều hơn chính là một loại hào quang cực nóng.

Truyền thuyết về tuổi trẻ thiên kiêu đến từ đại vực Viêm Hoàng này, về quá khứ của hắn, cho dù tới hôm nay bọn họ cũng biết rất ít. Nhưng sau khi hắn tiến vào sân thí luyện, sau một thời gian cũng đã chinh phục rất nhiều người!

Xông vào Thiên bảng, kết bái với đệ nhất Tử Đạo Thiên bảng và Thường Khách top 10 Thiên bảng, được Khương Thái Nguyệt xem trọng, huynh đệ ba người sát nhập đại vực Bắc Đẩu, trực tiếp đối mặt với một thánh nhân trấn thủ, đại môn phái có nội tình phía sau vô cùng lớn… sau khi thân phận bị bại lộ ra lại tràn ngập vô số quầng sáng thần bí, trong đó một khâu chói mắt nhất chính là hắn lại là huyết mạch của hoàng tộc La Thiên!

Cho dù hiện giờ hoàng tộc đã suy thoái, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn là một chủng tộc thần thánh nhất trong suy nghĩ của nhiều thiên kiêu tuổi trẻ!

Diệp Thanh thấy Sở Mặc vô cùng vui vẻ:

- Công tử!

Nàng cũng là gần đây mới biết được thân phận thật sự của Sở Mặc, hóa ra công tử chính là truyền thuyết tới từ đại vực Viêm Hoàng kia, trong suy nghĩ của Diệp Thanh, đại vực Viêm Hoàng lập tức trở nên thần thánh, bởi vì đó là quê hương của công tử.

Sở Mặc khẽ gật gật đầu với Diệp Thanh, sau đó nhìn Khương Thái Nguyệt, cảm thụ được bốn phía như ẩn như hiện một ít khí tức hùng mạnh, hắn biết đây chắc đều là cao thủ của Khương gia, trong lòng rất cảm động, ôm quyền thi lễ với Khương Thái Nguyệt:

- Đã để cho người phiền lòng.

Khương Thái Nguyệt mỉm cười:

- Không có gì, sau khi nghe nói một ít sự tích về ngươi, ta rất bội phục ngươi, nhất là ta rất đồng ý với cách nhìn chiến đấu của ngươi. Chiến đấu phải đường đường chính chính chiến đấu, sử dụng âm mưu quỷ kế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào thì đó chính là chiến tranh.

Khương Thái Nguyệt nói xong lời này, trên mặt rất nhiều người lập tức lộ ra một chút thần sắc mất tự nhiên.

Đây tất cả đều là người Chung gia.

Sở Mặc tự nhiên cũng nhìn ra, hắn biết nếu không phải Khương Thái Nguyệt mang người tới đây chờ mình, nói không chừng mình vừa ra tới sẽ lọt vào tấn công mạnh mẽ của đám người kia. Cho dù không thể giết hắn, nhưng chỉ cần có thể khiến hắn bị thương nặng coi như là thắng.

Nhưng hiện giờ những thủ đoạn kia tự nhiên không thể dùng được, Khương Thái Nguyệt mang tới một nhóm người này cũng không phải dùng để bài trí.

Rốt cục bước chân vào mảnh đất này, Sở Mặc hít sâu một hơi, nơi này gần như là nơi thần thánh mà gần như tất cả các tu sĩ đều tha thiết mơ ước, nhưng lại không phải của hắn. Hắn từng một lần thế muốn đánh nơi này long trời lở đất, sau đó cứu mẫu thân đi, chỉ là không nghĩ tới hoàng tộc bên kia sẽ chuyển biến thái độ.

Như vậy chuyện còn lại chính là đi ứng đối với tồn tại vô thượng này như thế nào.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đến lôi đài!

Khương Thái Nguyệt trực tiếp xuất ra một chiến thuyền thật lớn, chiến thuyền tuyết trắng, mặt trên có một chữ Khương màu đỏ, dường như đang nhắc nhở mọi người về lai lịch của chiến thuyền này.

- Đó là tọa giá của gia chủ Khương gia… là một kiện thánh khí!

Có người thấp giọng nói ra lai lịch chiến thuyền này.

Sở Mặc nhìn chiếc chiến thuyền này, khẽ mỉm cười, một hành động nhìn như tùy ý của Khương Thái Nguyệt kỳ thật đã tuyên cáo ra lập trường của Khương gia đối với thế nhân, cái gọi là duy trì thái độ trung lập chỉ là một lí do thoái thác mà thôi, tới thời khắc mấu chốt, Khương gia… cùng hoàng tộc Cơ thị vẫn là một thể.

Sau khi Sở Mặc mang theo đoàn người Tử Đạo lên chiến thuyền lại ngoài ý muốn gặp được hai người.

Cơ Khải, Cơ Thánh.

Lúc này Cơ Khải đã hoàn toàn khác với lúc ở sân thí luyện, mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ kim quang, mày kiếm mắt sáng, trong ánh mắt có đại thế giới đang không ngừng tiến hóa, trên người của hắn đã bắt đầu hiện ra một ít khí chất vương giả.

Thấy Sở Mặc, Cơ Khải khẽ mỉm cười:

- Biểu đệ, chúng ta lại gặp mặt.

Biểu đệ!

Thân là đại hoàng tử đương thời của hoàng tộc La Thiên Tiên Vực, Cơ Khải nói lên hai chữ này ý nghĩa rất phi phàm, bởi vì hắn tới một mức độ nào đó đã có thể đại biểu cho toàn bộ hoàng tộc La Thiên. Một tiếng biểu đệ cũng chẳng khác gì đang nói với Sở Mặc, La Thiên Tiên Vực đã nhận hắn rồi.

Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, là của Cơ Thánh.

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Thánh, Cơ Thánh liếc mắt, lạnh lùng nói:

- Đừng nghĩ bọn họ nhận ngươi, ta sẽ tán thành ngươi, Sở Mặc, ngươi đã sớm biết ta là ai mà còn dám đoạn một con quái với ta!

- …

Trên mặt Cơ Khải bên cạnh không kìm nổi co quắp vài cái, sau đó ho nhẹ một tiếng.

Cơ Thánh lúc này mới không tình nguyện mà nói:

- Dù sao trước khi hung hăng giáo huấn Chung Thánh, ta sẽ không tán thành ngươi!

- Giáo huấn Chung Thánh là chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi.

Sở Mặc thản nhiên nói một câu, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Cơ Thánh, sau đó nhìn Cơ Khải nhẹ giọng hỏi:

- Cha mẹ của ta cũng khỏe chứ?

Sở Mặc mặc dù không mở miệng gọi hắn là biểu ca, nhưng Cơ Khải cũng không để ý, mà ôn hòa cười:

- Dì nhỏ cùng dượng đều khỏe, bọn họ đã ở lôi đài bên kia chờ ngươi.

Sắp được gặp mẫu thân sao? Tâm tình của Sở Mặc có chút kích động, trong lúc nhất thời lại bắt đầu trầm mặc.

Khương Thái Nguyệt ở bên cạnh trong con ngươi lóe ra ánh sáng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Tử Đạo và Lưu Vân Phong lại vô cùng thoải mái, cho dù nói thế nào thì bọn họ cũng được xem như nhân vật quan trọng ở sân thí luyện.

Nhưng trù sư hói đầu và Lâm Tú lại vô cùng câu nệ.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc sinh thời lại có thể nhìn thấy nhiều đại nhân vật như vậy.

Gọi Sở Mặc là biểu đệ… đó không phải là hoàng tử trong hoàng tộc La Thiên sao?