Có thể nắm giữ thanh tuyệt thế hung đao kia! Hơn nữa từ trong cách chiến đấu của hắn, rõ ràng có thể cảm thấy, thứ Sở Mặc nắm trong tay, vượt xa những thứ bây giờ bọn họ nhìn thấy.
Trên đời này, sao có thể thật sự tồn tại loại người như vậy?
Bất công!
Thật là quá bất công!
Đặc biệt là người trong trận doanh Chung gia, tưởng chừng sắp bị kích động đến phát điên rồi. Loại cảm giác này, bọn họ từ trước đến nay chưa từng trải qua. Bất lực đến mức tuyệt vọng.
Trong sân lôi đài, Sở Mặc đã xông tới trước mặt Chung Thánh. Hai bên triển khai chiến đấu vô cùng hung bạo.
Quả nhiên, giống như điều mà vô số người đã phỏng đoán, trận chiến này nhìn như không hề ngang tài ngang sức, nhưng lại xuất hiện một loại thế lực ngang nhau!
Có điều… sự tình không đơn giản như vậy, khí thế trên người Sở Mặc, đang trong quá trình không ngừng tăng lên. Bởi vì Thiên kiếp khủng khiếp kia, hiện giờ chỉ còn lại một mục tiêu là Sở Mặc, không ngừng bổ về phía hắn.
Sở Mặc chưa từng nghĩ đến chuyện bước vào cảnh giới Thánh Nhân trong lúc này, nhưng hiện giờ hắn đang qua Thánh Nhân kiếp!
Nói cách khác, mỗi một đạo Thánh Nhân Thiên Lôi giáng xuống đều làm cho khoảng cách của Sở Mặc và cảnh giới Thánh Nhân này… gần thêm một bước!
Vả lại Chung Thánh, y hiến tế tính mạng, thân xác và máu của bản thân hoà làm một thể với chuông tang mệnh. Chỉ còn sót lại tinh thầnbám vào chuông tang mệnh. Tuy rằng chiến lực đạt được tăng cao đến mức không thể tin nổi. Nhưng y lại mất đi tất cả đạo hạnh!
Chỉ còn lại chuông tang mệnh tổ khí, và bản năng chiến đấu của y.
Tổ khí với tổ cảnh, một người sắp thành tân Thánh với một bán Thánh chỉ còn lại tinh thần, sẽ có kết quả như thế nào?
Hai bên lại đánh một kích, rồi từng người lùi ra sau mấy vạn dặm.
Sau đó lại hung hăng lao vào nhau! Chung Thánh đã hoàn toàn không còn đường lui, nhưng Sở Mặc vẫn còn. Có điều Sở Mặc cũng không lui dù chỉ là một bước!
Bên trong những đám mây Thiên kiếp trên bầu trời, hàng loạt Thiên Lôi giáng xuống. Tất cả mọi người đều biết, Thánh Nhân kiếp của Sở Mặc… đã bước vào giai đoạn kết thúc!
Một đấng Thánh Nhân mới, sắp xuất hiện rồi!
Lúc này Chung Thánh cũng rất nôn nóng, y đang phát điên, đang gào thét. Điên cuồng tấn công Sở Mặc. Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến cho tim gan mọi người run rẩy đã xảy ra.
Thí Thần mâu tổ khí Chung gia, rốt cuộc đã bị Thí Thiên chém đứt!
Mà trong khoảnh khắc Thí Thần mâu bị chém đứt, có một bàn tay to lớn, từ trên trời chụp xuống, xuyên qua những đám mây dày đặc của Thiên kiếp, dường như muốn lấy đi Thí Thần mâu.
Lúc này, Khương gia bên này truyền tới một giọng nói già nua:
- Tiểu hài tử đánh nhau, người lớn dính vào làm gì? Hay là ngươi khinh thường Khương gia? Trong nháy mắt thời gian lập tức bị ngưng đọng lại!
Không ai biết có chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ cảm thấy tim của chính mình đã bị treo lên rồi!
Toàn bộ hiện trường, ngoại trừ đế vương ra, ngay cả Sở Mặc cũng có cảm giác này, dường như thân thể đã không thuộc về mình nữa.
Hắn vô cùng kinh hãi, trong thân thể, Thương Khung Thần Giám truyền tới một luồng sức mạnh, định trụ thần hồn của Sở Mặc. Bằng không khoảnh khắc lúc bàn tay kia vừa chụp xuống, Sở Mặc liền có cảm giác thần hồn sắp bị hút ra. Hắn biết rất rõ, bàn tay kia không những muốn lấy đi Thí Thần mâu, còn muốn lấy cả thần hồn của mình đi!
Nếu không phải giọng nói già nua kia xuất hiện trong trận doanh của Khương gia, cho dù có Thương Khung Thần Giám định trụ thần hồn của hắn, sợ rằng lần này, hắn cũng sẽ bị thương nặng!
Thời gian đã bị ngưng đọng, nhưng bên trong trận doanh của Khương gia, giọng nói già nua kia lại truyền đến tai của mỗi người.
Sau đó, chỉ thấy một cây mây già từ dưới uốn lượn lên trên, giống như một con rồng, đâm về phía bàn tay trong hư không kia.
- Cây mây thần… không ngờ ngươi lại xen vào việc của người khác?
Trên bầu trời truyền tới một giọng nói lạnh băng.
- Đây là đạo tràng của Khương gia, phải bảo đảm công bằng.
Giọng nói già nua không nóng không lạnh, nhưng cây mây già lại đâm về phía bàn tay kia không chút lưu tình.
Trong khoảnh khắc cây mây già sắp đâm tới bàn tay kia, bàn tay kia vèo một cái đã rụt về. Sau đó, trên trời truyền tới một giọng nói tràn đầy tức giận:
- Lần này ân oán chồng chất, ta sẽ nhớ kỹ. Giọng nói già nua của cây mây từ Khương gia truyền tới:
- Được.
Lúc này, đế vương vẫn ngồi yên dưới mui che, trên người chợt bộc phát ra một luồng khí tức oai nghiêm cuồn cuộn, khí tức kia, ngưng kết thành một thanh kiếm!
Trong không gian bị ngưng kết ở nơi này, nó phóng lên cao, chém thẳng về phía bàn tay vừa rụt về trên bầu trời kia.
Giọng nói ù ù của đế vương vang lên:
- Lần ân oán này, hoàng tộc sẽ tiếp nhận!
- Ngươi? Tiểu bối! Ngươi dám!
Từ trên trời cao truyền tới một tiếng quát lớn.
Nhưng bàn tay kia lại rụt về nhanh hơn!
Có điều, vẫn không nhanh bằng thanh kiếm kia, lập tức bị chém rụng hai ngón tay!
Hai ngón tay từ trên trời rơi xuống, đế vương dưới mui che hạ giọng nói:
- Cháu trai, đây là một chút đền bù của cậu đối với ngươi! Nói xong, y kết xuất thủ ấn, một luồng sức mạnh vô hình lập tức hoá hai ngón tay to như hai cây cột chống trời kia thành hai đường tinh khí. Tinh khí như rồng, chui vào giữa thân thể Sở Mặc.
Trên trời cao truyền tới một giọng nói vô cùng tức giận:
- Tiểu bối, cả đời này ngươi đừng hòng bước vào cảnh giới kia!
Dưới mui che, đế vương khẽ cười:
- Không sao.
Bàn tay to lớn bị chém rụng mất hai ngón kia, đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, tất cả mọi thứ trong tiểu thế giới này lập tức khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, toàn bộ tiểu thế giới là một mảnh tĩnh mịch, không có một chút âm thanh.
Thí Thiên chém đứt Thí Thần mâu, điên cuồng giành lấy năng lượng khủng khiếp khó có thể tưởng tượng bên trong nó.
Đặc biệt là vết máu rõ ràng trên mũi thương của Thí Thần mâu, trong nháy mắt đã bị Thí Thiên hấp thu. Thí Thiên kia vốn là thanh đao huyết sắc yêu dị, bỗng chốc càng thêm rực rỡ loá mắt! Ầm ầm!
Trong thời khắc này, vô số tia sấm sét rơi xuống người Sở Mặc.
Hàng ngàn hàng vạn tia sấm sét lao vào người hắn!
Cả một vùng trời đất kia khoảnh khắc này tưởng như đã trở thành một biển sấm sét!
Trên lôi đài, không ai có thể ngồi yên được nữa, ngay cả đế vương cũng đứng lên từ dưới mui che, trong ánh hào quang mông lung, một đôi mắt vô cùng lo lắng nhìn biển sấm sét. Thân là đế vương, không phải làkhông giữ được bình tĩnh, chỉ là vì trong lòng có tình.
Hai đường tinh khí như rồng kia xoay tròn rồi chui vào thân thể Sở Mặc. &