Thí Thiên Đao

Chương 1888: Bắc Đẩu giáo



Gã không thể không đứng ra nói chuyện, bởi vì một khi hai người này xảy ra xung đột, cuối cùng người thay mình ra mặt này có thể xem như không có chuyện gì, phủi mông bỏ đi. Nhưng bọn họ phải làm sao đây? Bọn họ còn muốn sinh sống ở nơi này, đắc tội với người Bắc Đẩu giáo, bọn họ phải làm sao đây? Người nhà bọn họ phải làm sao đây? Bọn họ sẽ không oán trách Sở Mặc xen vào việc của người khác, dù saovừa rồi nếu không có cọng rau cải của người ta, Lão Lục đã mất mạng rồi, dựa theo tác phong hống hách trước sau như một của Bắc Đẩu giáo, e rằng đám người bọn họ cũng khó mà may mắn tránh khỏi việc trừng trị, bị phế hết công lực quả thực là kết cục tốt nhất rồi. Nhưng bọn họ cũng phải nghĩ tới chuyện tiếp tục sống sót sau đó.

Sở Mặc cũng hiểu được đạo lý này, cho nên, thấy tu sĩ Lão Đại kia nói chuyện, hắn liền đứng xem ở một bên.

Kết quả, vị tu sĩ tên Lục Bình của Bắc Đẩu giáo này giống như là căn bản không nhìn thấy đối phương, mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Mặc:

- Thế nào? Có gan lo chuyện bao đồng, mà lại không có gan báo tênhọ của mình sao? Thôi bỏ đi, nếu như ngươi sợ rồi, thì thành thật quỳ trên mặt đất, khấu đầu ba cái, nhớ kỹ, là khấu đầu ba cái. Không vang không được. Như vậy, ông đây tâm tình vui vẻ, có lẽ sẽ tha cho ngươi một lần.

Sở Mặc thở dài:

- Nếu ta không làm vậy thì sao?

Lục Bình cười lạnh nói:

- Không ư? Thì chết!

- Ngươi đang kéo dài thời gian, chờ đám người trong môn phái củangươi tới chi viện đúng không?

Sở Mặc đột nhiên hỏi.

Trong ánh mắt Lục Bình thoáng hiện chút bối rối, ngay sau đó vẻ mặt cương quyết nhìn Sở Mặc, cười gằn:

- Đúng, thế thì sao? Trêu chọc Bắc Đẩu giáo, ngươi tưởng rằng ngươi còn có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?

- Vậy ngươi không cần chờ nữa, bọn họ không tới đâu.

Sở Mặc bình tĩnh nói.

- Thế là có ý gì? Lông mày Lục Bình nhíu chặt, vẻ mặt không hiểu nhìn Sở Mặc.

- Bọn họ đều chết cả rồi!

Sở Mặc thở dài.

Với cảnh giới của hắn, sao có thể không biết Lục Bình đang làm gì? Tới Bắc Đẩu đại vực, hắn thật sự k muốn quá lộ liễu, cũng không muốn làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa ở đây. Nhưng không còn cách nào khác, đây chính là giới tu hành. Một thế giới lấy thực lực làm chủ, một lời k hợp ý liền đấu võ với nhau, một khi đấu võ… thì rất ít khi để cho kẻ thua sống sót. Nếu không có thể sẽ có thêm nhiều hậu hoạn về sau, liên tiếp xuất hiện không ngừng. Nhiều năm như vậy, Sở Mặc đã hiểu đạo lý này hơn bất kỳ ai.

Cho nên, lúc Lục Bình vừa mới liên lạc với trợ thủ trong môn phái của mình, Sở Mặc đã phân ra một đạo pháp thân, dễ dàng đánh chết những người đó ở nơi cách cổ thành này mấy vạn dặm.

Lục Bình ở trước mắt này, Sở Mặc cũng không muốn buông tha. Còn những người trong tửu quán nhỏ, lát nữa xoá đi đoạn ký ức này của họ là được rồi.

Lục Bình hoảng hốt nhìn Sở Mặc, vẻ mặt không dám tin, ngay sau đó, y đột nhiên xuất ra một món pháp khí, muốn chạy trốn nhờ sức mạnhcủa pháp khí này.

Đoàng!

Pháp khí trong tửu quán nổ tung, sinh ra một luồng sức mạnh không gian vô tận.

Nhưng cùng lúc đó, Sở Mặc đã ra tay rồi!

Hắn duỗi tay, phóng ra một luồng sức mạnh êm dịu, chốc lát đã hình thành một tiểu thế giới độc lập, chế ngự sức mạnh không gian của pháp khí kia vào trong phạm vi của tiểu thế giới. Sau đó, dùng sức bóp mộtcái… vỡ nát!

Đám người trong tửu quán kể cả Lục Bình, cũng chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó… không cảm nhận được gì nữa.

Sở Mặc thở dài, liếc nhìn Lục Bình, trực tiếp ra tay đánh chết hắn.

Thân thể của Lục Bình hoàn toàn biến mất trên thế giới này, ngay cả thần hồn của y cũng không còn gì sót lại.

Tu đạo một hồi, cuối cùng thành hư không. Có lẽ lúc sắp chết, y sẽ hối hận, nhưng nếu mọi chuyện lặp lại lần nữa, e rằng y vẫn sẽ làm nhưvậy.

Bên trong tửu quán lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Sở Mặc.

Kể cả đám người được Sở Mặc cứu kia, trong ánh mắt nhìn Sở Mặc cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Sở Mặc thở dài, lập tức ra tay, dùng đạo pháp hùng mạnh xoá đi một đoạn ký ức của những người này, trừ phi có cao nhân đạo hạnh cao thâm hơn Sở Mặc rất nhiều lần ra tay, thì mới có thể biết được chân tướng, nếu không, không ai có thể phát hiện ra bất cứ manh mối nào. Sau khi làm xong hết thảy, Sở Mặc lặng lẽ rời đi.

Một lát sau, đám người trong tửu quán tỉnh lại, người nào người nấy đều cau mày, cảm thấy vừa rồi hình như xảy ra chuyện gì đó, nhưng hoàn toàn không nhớ ra được.

Lão Lục trong đám tu sĩ uống một ngụm rượu, không biết tại sao, gã cảm thấy tim mình đập rất nhanh, giống như là đang sợ hãi điều gì đó, y không kìm được mắng:

- Con mẹ nó, ngươi nói lũ đáng chết… Bắc Đẩu… haiz, bỏ đi, huynh đệ chúng ta cũng khổ cực nhiều năm như vậy rồi, coi như để bản thân tĩnh dưỡng một thời gian đi. Lão Đại, ta có chút nhớ con gái ta rồi! Gã Lão Đại kia cũng cảm thấy có chút hốt hoảng, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân khiến lòng hoảng hốt. Nghe thấy lời Lão Lục nói, gã nhìn thật sâu vào mắt Lão Lục, có chút vui mừng mà nói:

- Lão Lục, ngươi cũng chín chắn rồi.

Mấy huynh đệ khác cũng đều gật đầu:

- Ừ, tính tình Lão Lục từ trước đến nay rất nóng nảy, hắn có thể nghĩ như vậy, thực sự không dễ dàng gì. Lão Đại, thời gian này chúng ta không thể đi tìm linh dược, hãy tĩnh dưỡng trong một thời gian ngắn đi, chăm sóc người nhà cho tốt!

Lão Đại gật gật đầu:

- Ta cũng đang có ý định này, chỉ sợ các ngươi không đồng ý, nếu các huynh đệ đã nghĩ như vậy, vậy chúng ta sẽ tĩnh dưỡng trong thời gian ngắn.

Nói xong, mấy người họ trả tiền rượu, sau đó rời khỏi tửu quán, rất nhanh sau đó, thân ảnh bọn họ đã ra khỏi thành, dần dần biến mất.

… …

Phía bắc của Bắc Đẩu đại vực, nơi sâu nhất của lục địa, có một toà cung điện rộng lớn, chiếm diện tích hàng trăm triệu dặm, lơ lửng giữa hư không. Nơi này được mọi người trong Bắc Đẩu đại vực gọi là Thiêncung.

Cơ quan đầu não của Bắc Đẩu giáo thiết lập ở đây.

Lúc này, một góc Thiên cung trong đại điện rộng lớn mênh mông, chợt truyền đến một tiếng gầm:

- Chuyện gì thế này? Tại sao hồn đăng của những đệ tử Thiên Lang thành đều tắt? Ai là kẻ đã làm ra chuyện này? Còn không mau tới đây nói cho ta biết?

Ngay sau tiếng gầm này, một người trung niên vẻ mặt hoảng hốt lập tức bay ra, bay về phía một toà đại điện, quỳ gối bên ngoài đại điện, runrẩy nói:

- Tứ trưởng lão, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đang điều tra chuyện này.