Thí Thiên Đao

Chương 1890: Tinh thần long (2)



…Nghĩ đến mình còn có chút rắc rối với Bắc Đẩu giáo, Sở Mặc cười khổ, tự nhủ không cần phát sinh thêm xung đột, tốt nhất nên dừng mọi chuyện ở đây thôi.

Đúng lúc này, đột nhiên Thương Khung Thần Giám cho Sở Mặc cảnh báo, chỗ sâu bên trong đầm lầy có bảo vật.

Sở Mặc nhìn đôi huynh đệ phía xa, khóe miệng co giật, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, xông đến nơi Thương Khung Thần Giám cảnh báo.

Chỗ đó không có một trong ba viên huyết nguyệt nhưng khiến choThương Khung Thần Giám cảnh báo mãnh liệt như vậy chứng tỏ cũng không phải bảo vật bình thường. Sở Mặc rất hứng thú.

Vài tỷ lý cũng chẳng phải quá xa với Sở Mặc. Nhoáng một cái, hắn đã đến nơi. Hắn cũng không đi xuống luôn mà giật mình nhìn phía trước.

Có một con cự thú đang nằm ngủ ở đó. Trên đầu nó có một cái vòi nước, cái đầu rất lớn, giống như một ngôi sao, một nửa người nổi trên mặt nước, mắt đang nhắm lại, nửa người còn lại thì chìm trong đầm lầy. Dựa theo khí tức dao động quanh thân thể có thể đoán con thú này ở Thánh cảnh. Mà chỗ của bảo vật lại ở ngay dưới thân nó. Nói cách khác, muốn đến chỗ bảo vật thì kiểu gì cũng phải kinh động nó. Sở Mặc đoán con thú này ở đây để bảo vệ bảo vật kia.

Nếu không nhờ Thương Khung Thần Giám, Sở Mặc hoàn toàn không thể cảm ứng được sự hiện diện của bảo vật.

- Làm sao đây ta?

Sở Mặc hơi nhíu mày.

Hắn không lo về con thú kia mà lo khi hắn đang lấy đồ sẽ kinh động đến hai tên Chí tôn kia. Hai người kia cũng không giống sáu tên bị hắnđánh chết lúc trước, không biết gì. Một khi để họ có cơ hội truyền lại tin tức của hắn, hắn muốn tiếp tục tìm kiếm ba viên huyết nguyệt sẽ cực kỳ khó khăn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Mặc quyết định tạm thời chưa cần kinh động con thú này, nhìn xem hai Chí tôn kia có đi khỏi chỗ này hay không rồi tính tiếp. Tuy nhiên, hai người kia lại tìm đến đây. Từ xa, họ đã nhìn thấy con cự thú nổi trên mặt nước.

Chí tôn trẻ tuổi hô lên:

- Tinh thần long kìa, chúng ta tìm được rồi sư huynh.

- Suỵt!

Tu sĩ béo nhìn sư đệ của mình, mặt cũng đầy vẻ vui mừng. Y cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi nói:

- Chúng ta không thể đối phó con tinh thần long này được. Nó đã ở Thánh cảnh rồi. Dù đang ngủ say nhưng nếu chúng ta phát động công kích, nó nhất định sẽ bùng nổ. Chúng ta, chưa chắc là đối thủ của nó đâu.

Chí tôn trẻ tuổi hơi không cam lòng nói:

- Sư huynh, chúng ta cũng có hai kiện thánh khí mà. Chẳng lẽ không thể thử một chút sao? Nếu chẳng may thành công, chúng ta sẽ chiếm trọn công lao này. Chứ nếu gọi người khác, tuy cũng có côngnhưng…

Tu sĩ trẻ tuổi hơn chỉ nói đến đó nhưng tu sĩ béo cũng hiểu hết, lông mày nhíu lại thể hiện y đang giãy dụa.

- Sư huynh, tuy thú tu hùng mạnh nhưng đến cùng nó là con thú, dù tiếp cận Thánh cảnh nhưng cũng chưa phải thánh thú mà.

Mắt tu sĩ trẻ lóe lên.

- Chưa chắc chúng ta không có cơ hội đâu.

- Nếu vậy thì thử nhìn một chút xem.

Tu sĩ béo nhìn đầm lầy phía xa, thấy cái đầu rồng to đầu đang nhôlên trên mặt nước, hít sâu một hơi nói:

- Ngươi đưa thánh khí trên người ngươi cho ta, ta dụ nó đi, sau đó ngươi ra tay cướp lấy ngôi sao kia nhé.

Ánh mắt tu sĩ trẻ tuổi cảm động:

- Sư huynh, như vậy quá nguy hiểm…

- Quyết định vậy đi. Ta mạnh hơn ngươi một chút. Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội thôi. Nếu thất bại thì phải lập tức trốn đi, không được phép ôm tâm lý may mắn. Chúng ta không phải là đối thủ của thần long đâu, hơn nữa, phải giữ bí mật tuyệt đối. Một khi thần long chấn kinh, nó sẽ mang theo ngôi sao kia bỏ chạy. Nếu có người biếtchúng ta tìm được mà không báo, thì hai huynh đệ ta không chịu được đâu.

- Sư huynh yên tâm, ta hiểu mà.

Tu sĩ trẻ tuổi gật đầu, sau đó, lấy thánh khí trên người mình giao cho tu sĩ béo.

Sở Mặc ở một hướng khác, giấu mình rất kỹ, hắn nắm được hành động của hai sư huynh đệ này, trong lòng yên lặng nói:

- Xin lỗi hai vị nhé, các ngươi nhất định thất bại.

Chí tôn trẻ tuổi bay về một hướng khác để trốn. Từ đầu đến cuối, haitu sĩ Chí tôn này đều cố hết sức che giấu khí tức trên người nên thần long đang ngủ kia vẫn không nhận ra đang có hai, à không, phải là ba người đang mơ ước bảo vật dưới thân nó.

Đúng lúc này, tu sĩ béo cắn răng một cái, trực tiếp phóng xuất khí thế của bản thân.

Trời nổi gió, mây cuồn cuộn. Khí tràng của Chí tôn khá khủng bố, hầu như bao phủ toàn bộ đầm lầy rộng lớn.

Thần long đang nằm ngủ trong đầm lầy đột nhiên mở mắt, nhìn về hướng tu sĩ béo, vừa bổ tới vừa gầm lên. Nó rống một tiếng tạo nên mộtluồng sóng âm đánh úp về phía tu sĩ béo.

Tu sĩ béo nhanh chóng lấy ra hai cái thánh khí. Ầm ầm!

Hai thánh khí bùng phát năng lượng, đánh về phía thần long. Đòn đánh tới kêu ù ù, thiên không như sắp sụp xuống, mặt nước dậy sóng cao đến hàng vạn trượng.

Thần long nổi giận. Nó chui ra khỏi đầm lầy, thân hình to lớn đến vài chục dặm, vắt ngang trong không trung như một dãy núi.

Nó bộc phát long uy, gầm lên, phun một ngọn lửa màu lam vào tu sĩ béo. Những chỗ ngọn lửa kia đi qua, dù là hư không cũng bị thiêu đốt, nó chính là ngọn lửa vô thượng. Tu sĩ béo khống chế hai thánh khí để cản lại, đồng thời quát lớn:

- Chính là lúc này, lên đi.

Vù một cái, tu sĩ trẻ nhân lúc thần long bay lên, lao xuống vòng xoáy khổng lồ trong đầm lầy, y không nghĩ rằng có người còn có tốc độ nhanh hơn y vô số lần.

Từ lúc thần long bay lên, lốc xoáy còn chưa thành hình, Sở Mặc đã lao xuống rồi. Sau khi xuống Sở Mặc mới biết trong này có một không gian độc lập.

Sở Mặc đứng trong một đại điện cổ xưa, bốn phía tường đều có hìnhvẽ sinh linh xa xưa, không biết đã tồn tại từ năm nào tháng nào.

Trên một mặt tượng có rất nhiều văn tự thần bí. Trên văn tự lại có một sức mạnh huyền diệu, Sở Mặc liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy choáng váng, nhìn thêm cái nữa lại muốn nôn.

Sở Mặc vội vàng nhìn ra chỗ khác. Điều này khiến hắn kinh hãi. Hắn đã là Thánh nhân. Trên đời này không ngờ có văn tự khủng bố như thế, đến thánh nhân cũng không chịu được.

Sở Mặc gần như xác định được văn tự trên vách tường này không phải là văn tự của La Thiên đại vũ trụ. Hỗn độn huyết nguyệt trong Thương Khung Thần Giám kích động la lên:

- Đây chính là Tinh tú điện, kia là Thần văn đó. Sở Mặc, mau nhớ kỹ các văn tự này, nó cực kỳ có ích đó.

Sở Mặc chua xót nói:

- Ta nhìn một chút đã đầu váng mắt hoa, nhớ thế nào được.

- Quên béng mất, cảnh giới của ngươi quá kém, haiz…

Hỗn độn huyết nguyệt không hề khách khí nói.