Thí Thiên Đao

Chương 1893: Bắc Đẩu lão tổ (1)



Giống như một người bình thường đột nhiên phát hiện mình biết bay vậy. Sức mạnh đến quá bất ngờ khi người ta còn chưa có sự chuẩn bị.

Sở Mặc đang ở trong tình huống tương tự. Cảnh giới của hắn lập tức bay lên Thánh nhân đỉnh cao.

Đúng là không thể tưởng được. Sở Mặc thậm chí bị sợ, hắn không biết nên làm gì, muốn hỏi Hỗn độn huyết nguyệt là chuyện gì đang xảy ra nhưng Hỗn độn huyết nguyệt đang ngủ đông rồi. Sở Mặc hít sâu một hơi lại cau mày. Cảnh giới của hắn tăng lên quá nhanh so với người khác. Toàn bộ La Thiên vũ trụ chưa chắc có người ở cảnh giới này khi bằng tuổi hắn bây giờ.

Nhưng Sở Mặc đã quen bước từng bước thật vững chắc. Khi đã củng cố đến mức không thể củng cố được nữa hắn mới đột phá. Lần này đột nhiên vọt lên Thánh nhân, đây là chuyện Sở Mặc chưa bao giờ trải nghiệm.

Nên hắn có chút sợ hãi, có chút bất an. Kiểu không biết gì thế này cứ khiến hắn cảm giác như mình đang ngắt hoa trong gương, mò trăng dưới nước. Tuy hắn vẫn thấy mình bình thường nhưng hắn không thíchcảm giác này chút nào.

Vì thế, Sở Mặc ngồi xuống, bắt đầu vận hành Thiên Ý Ngã ý tâm pháp, muốn tìm hiểu vì sao cảnh giới của hắn lại tăng nhanh đến vậy.

Trực giác nói cho Sở Mặc biết chuyện này có liên quan đến ngôi sao vừa rồi nhưng chưa có căn cứ chính xác, Sở Mặc không tùy tiện kết luận.

Sau khi Sở Mặc vận hành tâm pháp chín vòng, tu luyện viên mãn lắm rồi, mà cũng đã qua ba ngày nhưng hắn hoàn toàn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào. Cảnh giới của hắn tăng lên nhưng không có vấn đề gìhết.

Sức mạnh xuất hiện giống hệt nguồn sức mạnh hắn đã tích lũy từ lâu, lấy ra sử dụng cực kỳ thuận tiện, không có cảm giác bị hạn chế, hoàn toàn là sức mạnh của chính hắn.

- Hỗn độn huyết nguyệt nói đến cơ hội thành thần, mà hình như Bắc Đẩu lão tổ cũng đang tìm vật này để dùng nó đột phá đến Vô thượng đại năng...

Sở Mặc kết nối các sự kiện, hắn dần hiểu ra.

Có lẽ thứ mà Bắc Đẩu lão tổ đang tìm chính là thứ hắn vừa hấp thu.

- Hỗn độn huyết nguyệt cũng nói có bảy tòa Tinh tú điện vậy liệu có phải có bảy ngôi sao thế này không nhỉ? Nếu đạt được cả bảy viên, có lẽ cảnh giới sẽ tăng cực mạnh đây…

Sở Mặc cảm nhận được sức mạnh của ngôi sao vì bản thân hắn đã kiểm nghiệm. Nghĩ đến khả năng phía sau, Sở Mặc lập tức dâng trào nhiệt huyết.

Hắn liều mạng nện chắc đạo cơ để có thể tiến bước vững chắc, có sức mạnh thuần khiết nhất. Nhưng nếu có cơ hội làm được hết thảy mà tốc độ lại nhanh hơn nhiều thì sao hắn phải cự tuyệt chứ? Nếu cự tuyệt chẳng quá là một tên không biết gì. Trong giới tu hành, ai cũng thích có cơ duyên. Người không có cơ duyên cơ bản không thể có thành tựu cao được. Cơ duyên lần này rất lớn. Nên Sở Mặc không muốn cự tuyệt nó.

Hiện tại điều hắn phải làm chính là làm sao để tìm được sáu tòa Tinh tú điện kia.

Chỉ cần thêm một ngôi sao nữa cảnh giới của hắn đã vọt đến Đại Thánh. Tốc độ tăng cảnh giới như thế này đúng là chưa từng có từ thuở khai thiên lập địa. Hay ít nhất, là độc nhất vô nhị trong La Thiên vũ trụ.

Sở Mặc không biết năm đó Thái thượng làm thế nào để tăng cảnhgiới, chắc ngài cũng có cơ duyên lớn nào đó nhưng không thể giống hắn bây giờ. Mỗi người đều có cơ duyên của mình. Giới tu hành nhìn thì giống nhau nhưng mỗi người đều là duy nhất.

Trong tòa cổ điện, Sở Mặc không cảm nhận được thời gian trôi đi, càng không nghĩ con thần long kia đã ngậm tòa cổ điện này bay lên rồi. Dù sao hai tu sĩ của Bắc Đẩu giáo một chết dưới thần văn một chết dưới đao của hắn, đã qua một thời gian nhưng cũng không có ai tới quấy rầy.

Nên hắn nghĩ tu luyện ở đây trong thời gian ngắn cũng tốt. Hiện Sở Mặc rất để ý đến việc đề cao cảnh giới. Ba pháp khí đã giúp hắn liều mạng lấy được văn tự. Một nghìn văn tự này mới là thứ khiến tim Sở Mặc đập thình thịch.

Tuy đỡ nhớ kỹ, dung hợp vào hàng ngàn hàng vạn đạo đài trong cơ thể hắn, trở thành một loại đạo riêng nhưng Sở Mặc vẫn nghĩ chúng chưa hoàn toàn thuộc về mình, vẫn tương đối xa lạ. Sở Mặc cẩn trọng bắt đầu tiến hành tìm hiểu.

Bên này Sở Mặc bắt đầu lĩnh ngộ bí quyết, toàn bộ Bắc Đẩu giáo thì đang loạn thành một đống.

Trong chỗ sâu nhất của Thiên cung, Bắc Đẩu lão tổ đang rất tức giận. Hai đệ tử kia là hai vãn bối lão yêu thương nhất nếu không lãocũng không giao cho hai người nhiệm vụ này.

Ngoài việc muốn rèn luyện bọn họ, lão muốn đề phòng nhóm cao tầng ở Bắc Đẩu giáo nữa. Tới cảnh giới Thánh nhân là có thể cảm nhận được sức mạnh của ngôi sao kia.

Khi Bắc Đẩu lão tổ ở Thánh nhân đã may mắn chiếm được một ngôi, nhờ thế mà trực tiếp tấn thăng lên Đại thánh. Sau nhiều năm khổ tu, lão đã bước vào Đại thánh đỉnh cao.

Toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực, thậm chí là La Thiên vũ trụ cũng chỉ mình lão biết bí mật về ngôi sao này. Nên lão chôn giấu bí mật này thật sâu trong lòng mình, vì nó, lão thậm chí khiến Bắc Đẩu Đại Vực trở thành vùng yếu nhất trong La Thiên vũ trụ. Nguyên nhân chỉ có một, lão không muốn mình bị chú ý.

Lão đã trù tính vô số năm, cũng âm thầm giết hết bằng hữu, bộ hạ, thậm chí thân nhân của mình chỉ vì muốn giữ bí mật, không để nó lộ ra ngoài. Hiện giờ đã đến lúc thu lưới.

Dựa vào một ngôi sao trong cơ thể lão có thể cảm ứng được vị trí của sáu ngôi sao khác.

Sở dĩ lão không vội đi lấy vì lão muốn đề cao cảnh giới của mình, chuẩn bị tấn công tổ cảnh vì khi đó, các ngôi sao mới phát huy được tác dụng lớn nhất.

Chỉ cần vào tổ cảnh, dù mấy Vô thượng tồn tại bên kia có cảm ứng cũng không kịp ra tay nữa. Cuối cùng chỉ có thể thừa nhận La Thiên vũ trụ này có thêm một đại năng mà thôi.

Trong mắt Bắc Đẩu lão tổ, Bắc Đẩu Đại Vực như hậu hoa viên nhà lão, không ai có thể gây nguy hiểm gì cho lão.

Nên lão mới giao cho hai đứa nhỏ có thiên phú nhất của Bắc Đẩu giáo nhiệm vụ kia, muốn bồi dưỡng hai người này thành một trong mườihai chiến tướng của lão trong tương lai.

Nhưng hiện tại đột nhiên lại chết mất hai người. Mà lão lại cảm nhận được một ngôi sao đã bị người khác chiếm được.

Bắc Đẩu lão tổ chưa bao giờ xúc động hiện đã phẫn nộ. Lão trực tiếp phái ra nhiều tu sĩ Thánh cảnh, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn tru sát, mang về người đã giết hai đệ tử kia.

- Ta muốn người đó còn sống!

Bắc Đẩu lão tổ ra lệnh. Chỗ của lão ở nơi sâu nhất của Thiên cung, là cấm địa của Bắc Đẩu giáo, dù là giáo chủ cũng không dám tùy tiện đi vào.