Liệt Ca hai đầu lông mày lộ ra vài phần vẻ thương cảm, lập tức y ngẩng đầu nhìn Tân Hoàng:
- Vậy ngươi có biết tại sao từ trước tới nay ta đều không cho phép ngươi đánh đi qua đó hay không?
- Biết, bởi vì Sở Quốc ở một trình độ nào đó mà nói, ở đó có kỷ niệm về người mà hoàng cô yêu năm đó lưu tại nhân giới.
Tân hoàng nói có chút không cho là đúng nói:
- Người đó…đã biến mất rất nhiều năm rồi, hơn nữa, bây giờ Sở Quốc từ căn bản mà nói, không có nửa điểm quan hệ với người đó nữa.
- Ngươi không hiểu.
Liệt Ca lắc đầu nói:
- Ngươi thấy thảo nguyên đế quốc có thể đánh thắng Phiêu Diêu Cung sao?
Có chút không thích ứng với sự đột ngột thay đổi chủ đề của phụthân, Tân Hoàng Y Ca vẻ mặt đau khổ nói:
- Phụ Hoàng, có chuyện gì, người nói ngay với con đi?
- Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã.
Liệt Ca nói, trên thực tế y cũng cần thêm một chút thời gian, để trấn tĩnh lại trái tim đang cuộn trào mãnh liệt kia.
- Người kia đã biến mất sáu mươi năm, hiện giờ không ngờ đã trở lại rồi.
Hơn nữa, còn trở về tại ngay lúc thế giới này xảy ra thay đổi, việc này chứng minh điều gì? Loại biến hóa này, có thể có quan hệ với ngườiđó hay không?
Liệt Ca không rõ thế giới tu chân là một thế giới như thế nào, nhưng gã biết người đó tuyệt đối không hề đơn giản.
Một giáp, sau hơn sáu mươi năm, hắn có thể trở về, cũng đã có thể nói rõ quá nhiều vấn đề rồi.
- Phiêu Diêu Cung, tồn tại siêu nhiên, Thảo nguyên đế quốc chúng ta tuy cường thịnh, nhưng rõ ràng không là đối thủ của Phiêu Diêu Cung, riêng cường giả cảnh giới tiên thiên của bọn họ, đã nhiều không đếm được. Y ca nói.
- Vậy ngươi có biết Phiêu Diêu Cung là do một tay người đó sáng lập lên không?
Liệt Ca hỏi.
- Ý của cha là, nếu ta động đến Sở Quốc, người đó sẽ không tha cho ta, phải không?
Hai đầu lông mày của Y Ca có chút sát khí hiện lên, y có chút không phục.
Bởi vì ai cũng biết Phiêu Diêu Cung là siêu nhiên ngoại vật, bàngquan, từ trước tơi nay chưa từng tham gia vào bất cứ việc gì trong thế tục, lẽ nào bọn họ thật sự có thể vì ta đánh Sở Quốc mà làm trái nguyên tắc từ trước tới nay.
- Đương nhiên!
Nhìn thấy vẻ mặt không phục của con trai, Liệt Ca cười cười:
- Ngươi có biết cái gì gọi là siêu nhiên không? Đồ ngốc, trên thế giới này chỉ có nhãn giới không đủ, từ trước tới nay không có cái gì như vừa nói là siêu nhiên, bọn họ không để ý đến ngươi là bởi vì ngươi căn bản họ không để ngươi vào trong mắt, cũng không phải là cái gì là siêu nhiên, bọn họ không quan tâm đến trần thế, bởi vì trong trần thế không có gì có thể đánh động đến họ. Nhìn Y Ca có chút trầm tư, Liệt Ca nghĩ một chút:
- Bỏ đi, lần này, người đi cùng ta, đi gặp một vị trưởng bối, gặp y, ngươi có thể hiểu được tâm tư của ta.
- Hả, người đó là ai? Y Ca thân là hoàng đế của đế quốc thảo nguyên, cái giá tự nhiên là có, nhưng không phải là người nào, đều có tư cách để y tự mình chủ động đi gặp.
- Người? Y có lẽ… không tính là người rồi.
Liệt Ca nghĩ một chút:
- Y có lẽ là Thần. Di chỉ hoàng thành Sở quốc, Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc nhẹ cười nói:
- Tiều hài tử rất là có tính cách.
Sở Mặc cũng cười nói:
- Như thế mới gọi là thế giới muôn màu, không phải sao?
Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu:
- Cũng đúng, người, đều là một cá thể độc lập, nếu là không có cách nghĩ của chính mình thì chính là con rối rồi.
Xa xa, một vài binh lính canh gác di chỉ hoàng thành, đều lười nhác trốn ở chỗ trú của một họ, đều không phát hiện ra sự tồn tại của Sở Mặcvà Kỳ Tiêu Vũ.
- Để cho vương thành này một lần nữa hiện thân ở hạ thế đi.
Kỳ Tiêu vũ nói, một ý nghĩ chợt nảy sinh.
Kỳ Tiêu Vũ tuyệt đối được tính là một Thiên Kiêu chân chính, bất luận đem nàng đặt ở đâu, đều không có người nào có thể che hết loại hào quang phát ra từ trên người nàng.
Tu sĩ trẻ cảnh giới Thánh, thực sự làm người ta cảm thấy ngạc nhiên, thán phục. Một ý niệm trong đầu, tạo ra một Hoàng Thành, sự tình nhỏ này, đối với Kỳ Tiêu Vũ mà nói không coi vào đâu.
Vương thành đầy đủ mọi thứ, trong não hải của nàng lập tức hình thành, loại năng lực tính toán khủng bố của nàng, chỉ dùng đến một phần vạn tỷ, sau đó lại triệu tập nguyên tố ngũ hành, căn cứ vào mô hình trong não trực tiếp kiến tạo thành.
Một tòa thành to lớn, rộng rãi, trong một ý niệm của Kỳ Tiêu Vũ liền trong chốc lát xuất hiện tại đây.
Chính như Liệt Ca nói, trong con mắt của vô số người, Sở Mặc cũngtốt, Kỳ Tiêu Vũ cũng tốt, đều sớm đã thoát ly phạm trù con người, thành chân chính thần tiên.
- Chuyện gì xảy ra?
- Mắt ta bị hoa rồi
- Trời ạ, tòa thành từ đâu tới vậy?
Một đám binh lính thủ vệ di chỉ, toàn bộ đều từ chỗ trú chạy ra ngoài, mặt ngơ ngác nhìn tòa thành đột ngột mọc lên từ dưới đất, toàn bộ đều liều mạng dụi mắt, con có người lặng lẽ cấu chính mình, bọn họ đềucảm thấy mình có phải chính mình còn chưa tỉnh ngủ?
Lúc này, Sở Mặc lấy ra hạt châu kia, sau đó bắt đầu một ý niệm đi ra, trên trời đại đạo bắt đầu bao phủ tòa thành.
Thương khung thần giám, ở giây phút này bộc phát ra vô lượng quang mang.
Mười viên huyết nguyệt, tất cả đều tách ra ánh sáng, hình thành lên một trận pháp, đem hạt châu này, trấn ở giữa pháp trận.
Lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu, đối lập với đó cũng phải là khungtrời của nhân giới năm đó, mà là bầu trời của toàn bộ Viêm Hoàng đại vực.
Cái loại pháp tắc thiên đạo hoàn thiện này, trong lúc đó phát hiện ra dị tượng tại đây.
Giống như là cảnh giới đạt tời giới hạn, tức là giống như khi đột phá sẽ gặp thiên kiếp, Sở Mặc bây giờ làm như thế, càng là muốn nghịch thiên vượt qua cả đột phá, hắn là muốn trực tiếp phục sinh lại người chết, hơn nữa không chỉ là một người.
Là một đám người! Cho nên, ngay như hắn nói, đã cùng với thiên đạo của đại vực Viêm Hoàng tương hợp, nhưng cũng không thể ngăn được thiên kiếp xuất hiện, nhưng không ngăn được thiên kiếp xuất hiện không có nghĩa là không có các ngăn cản nó tiếp tục.
- Cút! Sở Mặc thấp giọng hét lên một câu, bầu trời trên đỉnh đầu, kiếp vân tụ lại cùng một chỗ lập tức liền sụp đổ xuống.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Sở Mặc, trong lòng nghĩ:
- Đúng là bá đạo, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể làm được điều này. Sở Mặc lúc này, duỗi ra một bàn tay, bao trùm lại trên mặt của hạt châu, sau đó vô thượng thần thông bắt đầu thi triển ra.