Thí Thiên Đao

Chương 1926: Hành trình vô tận (2)



Một tháng thời gian sau đó, Sở Mặc bắt đầu điên cuồng luyện đan, luyện khí, luyện chế pháp đồ.

Đạt tới cảnh giới như Sở Mặc, muốn luyện chế những đồ này không khó, nhưng không quá trình không ngừng luyện chế đan, Hỗn độn hồng lô cuối cùng cũng dần dần hồi phục lại.

Một tháng qua, Sở Mặc luyện chế ra rất nhiều các loại đan dược, tu sĩ cảnh giới đại thánh tự cony luyện đan, phẩm giai cũng những đan dược này có thể nghĩ, lại được hỗ độn hồng lô gia trì luyện chế ra đan dược, dường như đó đều là thiên phẩm cấp đan dược, hơn nửa đều là chí tôn cấp đại dược.

Thánh dược cũng có một số ít, toàn bọ đều phân phát cho đám người thân của Sở Mặc.

Chí Tôn cấp pháp khí, Sở Mặc cũng luyện chế ra mấy ngàn kiện, gần có thể vũ trang cho toàn bộ Phiêu Diêu Cung. Tuy nhiên cũng không có phân phát toàn bộ xuống. Trong đó rất nhiều chí tôn pháp khí vẫn là tạm lưu lại cho Phiêu Diêu Cung sau này tổ chức các sự kiện làm tằng phẩm cho những đệ tử ưu tú, như vậy có thế làm cho những người đó có nhiều động lực để tu luyện.

Thánh cấp pháp khí, Sở Mặc luyện chế được mấy chục chiếc, cũng là cực hạn rồi, dù sao tài liệu có thể luyện chế thánh cấp pháp khí không có nhiều. Nhưng này mấy chục kiện thánh khí cũng đủ để võ trang cho đám người bên cạnh Sở Mặc có đầy đủ công thủ năng lực.

Đại thánh khí, Sở Mặc tạm thời không có cách nào luyện chế, luyện chế đại thánh khí thật sự quá khó khăn, ngay cả Sở Mặc thân là cảnh giới Đại Thánh, nhưng muốn luyện chế đại thánh khí cũng không đơn giản như vậy. Về phương diện khác, luyện chế đại thánh khí cần các loại thần dược cũng là một con số tương đối kinh người.

Tuy nhiên trước mắt mà nói cũng đã đủ rồi, Sở Mặc đem Hàn Nguyệt đao truyền lại cho đệ tử của mìn Phương Lan.

Phương Lan còn nói cho Sở Mặc một tin tức.

- Sư phụ, con có tin tức của Kim Minh rồi

Lúc Phương Lan nói tim tức này cho sở mặc, sắc mặc tuy là bình tĩnh, nhưng hai đầu lông mày đã có chút phức tạp hiện lên.

Năm tháng qua đi, ngày xưa yêu hận tình cừu, kỳ thực cũng đã hóa thành hồi ức, đã bị chôn vùi sâu trong hồi ức rồi. Nếu như nói muốn Phương Lan và Phương Minh phát sinh một chút gì, chỉ sợ Phương Minh sẽ không đồng ý.

- Thật sao?

Sở Mặc nhớ tới năm đó đem Kim Minh chôn cất ở cãi chỗ kia, trong lòng đã hiều ra, hỏi:

- Hắn cảnh giới bây giờ cũng không tính là thấp đi.

Phương Lan gật gật đầu:

- Khá ngoài dự đoán, hắn bây giờ đã là thiên tiền rồi, kỳ thật, hắn ở đây rất nhiều năm trước cũng đã sống lại, lúc ban đầu hắn quên mình là ai, dùng vài năm thời gian tìm kiếm trí nhớ, sau đó hắn biết thân phân của mình, nhưng lại không muốn gặp mặt chúng con, như vậy biến thành một loại khác sinh mệnh, tu luyện vô cùng mau, So với một ít thiên tài tu luyện còn nhanh nhiều lắm. ngay tại đoạn thời gian trước, con rốt cuộc cũng tìm được hắn, con khuyên hắn đến Phiêu Diêu cung, những hẵn vẫn là từ chối.

Sở Mặc gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, loại kết cục này, kỳ thực hắn năm đó cũng đã từng nghĩ đến, tuy nhiên, điều này đích thật là cách duy nhất để Kim Minh sống lại năm đó.

Phương Lan cười cười nhìn Sở Mặc nói:

- Sư phục cũng đừng buồn vì hắn, hắn nhờ con thay hắn nói một tiếng cảm ơn với sự phụ.

Sở Mặc cuối cùng cũng thở dài một tiếng

Sau nửa năm trở về Viêm Hoàng đại vực, Sở Mặc lại rời đi.

Chẳng qua, lúc này tời đi, cũng không có giấu diếm bất kỳ người nào, trước lúc đi, Sở Mặc gặp rất nhiều người, giao phó rất nhiều việc.

Cuối cùng, hắn cùng gia gia Sở lão nói chuyện rất lâu, lúc này mới khởi hành ly khai Viêm Hoàng đại vực, đi cùng hắn còn có Đại Công Kê.

Sao trời vô cùng, hành trình vô tận.

Sâu trong biển sao phía Bắc của La Thiên đại vũ trụ, là một mảnh chiến trường rộng lớn, nơi này đã yên lặng quá nhiều năm, đã có vô tận năm tháng không thấy bóng dáng sinh linh nào xuất hiện tại khu vực này.

Nơi này rất nguy hiểm, ngay cả tu sĩ cảnh giới Chí Tôn, ở nơi này đều rất dễ dàng ngã xuống. Hơn nữa những nguy hiểm này hơn phân nửa là ẩn tàng ở nơi âm u, thần thức của tu sĩ chí tôn lại không thể xuyên qua, rất có thể là một đoạn kiếm bị đứt gãy, khi có sinh linh đi qua, có thể đột nhiên bột phát một tia sát ý sắc bén. Trong mảnh biển sao này, còn có rất nhiều đầu lâu to lớn trôi lơ lửng, mỗi đầu lâu đều có đường kính trên vạn dặm, nhìn rất là tươi sống, thậm chí trên cổ gắn liền phía dưới đầu lâu còn có máu tươi đang chảy, đây cũng là một trong những khu vực nguy hiểm nhất trong chiến trường viễn cổ.

Bởi vì những đầu lâu này, từng chủ nhân của nó đều có tu vi đại thánh đỉnh phong, chúng phát ra khí tức thực sự quá cường đại, quá khủng bố. Ngay cả tu sĩ cảnh giới Chí tôn cũng không có cách nào tới gần chúng.

Nghe nói năm đó có một vị đại thánh đến từ cổ tộc, muốn tìm một ýniệm thần trong mảnh chiến trường này, cho rằng tu vi của mình cao thâm, xông vào nơi này, trong lúc tiếp cận một chiếc đầu lâu, đôi mắt của chiếc đầu lâu đó đột nhiên mở ra, phát ra hai luồng thần quang, vị đại thánh đến từ cổ tộc đó lập tức thân thể bị thần quang xuyên thủng, suýt chút nữa thì chết ở nơi đây.

Sau khi y trở về, đem chuyện này kể ra nhắc nhở hậu nhân không được tùy ý đi vào khu vực chiến trường đó.

Mà chỗ này, vẫn chưa phải là nơi khủng bố nhất của mảnh chiến trường, nghe nói chỗ thực sự nguy hiểm nhất chính là đầu khổng lồ của tu sĩ tổ cảnh, nơi vô thượng tồn tại này cũng không dễ dàng đi vào. Bởisẽ lây nhiễm nhân quả thật lớn.

Về lai lịch của chỗ chiến trường này, mọi người cùng đều phân vân, vẫn không có một cái đáp án chuẩn xác, bởi vì thời gian hình thành mảnh chiến trường này còn sớm hơn vô số năm tháng của hoàng tộc Cơ Thị La Thiên đại vũ trụ.

Rất nhiều người đều phỏng đoán, đó là một mảnh chiến trường lưu lại từ nền văn minh trước đó.

Nhưng nền văn minh trước đó hình thành khi nào? Lại khi nào bị diệt vong? Đều không có tư liệu nào nói đến. Nơi này đã trở thành cấm địa của La Thiên đại vũ trụ. Nhưng phàm những người đủ tư cách biết về nó, tuyệt sẽ không tùy tiện đi vào, cho dù là bên cạnh cũng không tiến vào, càng là nhiều người hơn nữa lại không biết trong La Thiên đại vũ trụ lại tồn tại một di chỉ cổ xưa như thế.

Vũ trụ này rộng vô cùng, vô tận, nhưng chuyện chưa biết đến cũng nhiều vô số, Cho dù là vô thượng tồn tại cũng không dám nói mình biết hết mọi nơi.