Thí Thiên Đao

Chương 1938: Cự đầu xuất thủ (2)



Là nơi ngay cả cự đầu cũng không dám nói có thể hoàn toàn hiểu hết!

Cho nên sau khi xuống phía dưới một khoảng cách, đám người Cơ Thanh Vũ liền phát hiện không thể tiếp tục đi xuống dưới, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn.

- Thanh Vũ… chúng ta lên đi.

Sở Thiên Cơ nói những lời này vô cùng khó khăn, dẫu sao người chìm xuống đó là con trai hắn, hắn làm sao có thể buông bỏ con trai mình? Có thể hắn thấy rõ ràng, biển Thiên Giới này, coi như là Đại Thánh cao cấp tới thì sợ là cũng không có biện pháp chìm vào chỗ sâu nhất.

Chứ đừng nói chi tới bọn họ còn không biết nơi cụ thể của Sở Mặc, cái gọi là mò kim đáy biển chính là chuyện thế này.

Cơ Thanh Vũ cũng không nói chuyện, chảy nước mắt, tiếp tục đi xuống dưới, cho tới một khắc không thể tiếp tục đi nữa, nàng không nhịn được mà khóc rống lên.

- Con trai ta, mạng con sao lại khổ như vậy chứ? Linh Thông thượng nhân, ngươi chính là một tên súc sinh! Ngươi không phải người! Cái này nhất định là cục diện do ngươi bày ra, con trai ta trêu chọc gì ngươi? Ngươi muốn đào hồ hắn sao? Có một ngày ta sẽ tự tay giết ngươi!

Tu sĩ cảnh giới Đại Thánh nói ra một câu, trong thiên địa ầm ầm vang dội, tạo thành một đạo pháp chỉ.

Sở Thiên Cơ kéo Cơ Thanh Vũ khóc sắp ngất theo đường cũ trở lại, một đám tu sĩ cảnh giới Đại Thánh của hoàng tộc cũng mặt đầy bi thương, yên lặng không nói.

Thiên kiêu một đời, cuối cùng vẫn là bị cự đầu tự mình xuất thủ đánh chết, kết quả này thật khiến người ta tức giận, nhưng lại không có biện pháp, ai bảo hoàng tộc hôm này không có cự đầu cùng đẳng cấp khác?

Bất quá nếu suy nghĩ lại thì chiến lực của Sở Mặc cũng thật quá đáng sợ. Hắn một đao chém một ngón tay của cự đầu… loại chiến tích này, dõi mắt toàn bộ giới tu hành La Thiên cũng đủ để chấn động tất cả mọi người.

Nhưng thật sự là quá đáng tiếc… một thiên kiêu tươi đẹp như vậy lại phải bỏ mình như thế.

Trong lòng những người này cơ hồ đều không có suy nghĩ qua Sở Mặc còn sống hay không, bởi vì cái kia cơ hồ là không thể nào!

Biển Thiên Giới quá sâu, nghe nói áp lực chỗ sâu nhất ngay cả cự đầu cũng khó có thể bước đi nửa bước!

Không có sinh linh nào có thể sống sót dưới áp lực này.

Cho nên mặc dù rất nhiều người đều biết sâu trong biển Thiên Giới có trọng bảo, nhưng tới bây giờ vẫn không có người đi tìm.

Sau khi Cơ Thanh Vũ đi lên liền ngừng rơi lệ, nàng nhìn chiến trường chém giết say sưa, giữa hai hàng lông mày thoáng qua một chút sát cơ điên cuồng.

Đám người Sở Thiên Cơ cũng đều nổi cơn điên.

Cuộc chiến tranh này lại kéo dài một tháng trên biển Thiên Giới.

Đánh tàn Hải Cổ Tông Thiên Giới dưới quyền Hắc Ngư lão tổ, diệt Hắc Ngư nhất tộc!

Cuối cùng quân đoàn hoàng tộc này hội họp cùng một chỗ đi tới chỗ chiến trường kia!

Nơi biển Thiên Giới này, hư không bị đánh tàn, khắp nơi trên bầu trời đều là tàn tinh. Trong biển rộng cũng bị hoàn toàn nhuộm đỏ, máu tưới kia phủ một tầng thật dày trên biển Thiên Giới. Những thứ này đều là máu cường giả, không dung nhập với nước, sợ rằng mấy triệu năm cũng sẽ không biến mất.

Trong thiên địa tràn đầy không khí bi thương.

Sở Mặc nằm ở chỗ sâu nhất trong biển Thiên Giới, tựa như không có sinh cơ.

Chỗ này, ngay cả là tồn tại vô thượng cũng không thể nào suy diễn.

Thân thể Sở Mặc giống như đã thành pho tượng, rất cứng rắn, nằm ở dưới đáy biển sâu thẳm, trên người không có một chút sinh khí. Thương Khung Thần Giám cùng Hỗn Độn Hồng Lô vẫn bảo vệ Sở Mặc, chiến ý thân văn cũng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, Thí Thiên lại để ngang ngực Sở Mặc.

Ngón tay lớn giống cột chống trời ở cách thân thể Sở Mặc không xa, giống như một dãy núi non trùng điệp vắt ngang ở dưới đáy biển.

Chỗ này lạnh như băng, cô tịch, không thấy được bất cứ ai xuất hiện ở nơi này.

Chỉ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một.

Ngoại giới.

Chiến đấu giữa Bằng Đại Thánh cùng Tuyết Giao Đại Thánh với lão tổ Cửu U vẫn đang tiếp tục, Bằng Đại Thánh cùng Tuyết Giao Đại Thánh sau nhiều năm ẩn núp, cảnh giới cũng sắp tới gần tổ cảnh, thậm chí cũng đã có được chiến lực tổ cảnh, nhưng vẫn chưa độ kiếp nên không thể tính là tổ cảnh.

Dưới tình huống bình thường khẳng định không phải đối thủ của Cửu U lão tổ, nhưng Cửu U lão tổ năm đó bị lực lượng nhân quả cắn trả khiến chiến lực bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù nghỉ ngơi một thời gian dài vẫn không thể hoàn toàn khai trừ lực lượng nhân quả đó.

Cho nên lực lượng hai bên tương đương nhau, khó phân thắng bại.

Cho dù cổ tộc Cửu U bị Sở Mặc đánh cho tàn phế, Cửu U lão tổ cũng không thể phân ra một chút tinh thần đi đối phó Sở Mặc.

Cuộc chiến đấu này vẫn đang tiếp tục.

Bất quá khi Sở Mặc bị cự đầu Chung Thải Vân một kích đánh rơi vào trong biển Thiên Giới, Cửu U lão tổ liền phát ra tiếng cười như điên:

- Ha ha ha ha, tiểu súc sinh, chết hay lắm! Cũng coi như ngươi may mắn, chết sớm đi, nếu không lão tổ ta sẽ đích thân ra tay giết ngươi!

Bằng Đại Thánh cùng Tuyết Giao Đại Thánh đều rất tức giận, cũng cảm thấy thương cảm, không ngờ một hạt giống tốt như thế lại bị hủy như vậy.

Tuyết Giao Đại Thánh hiện ra bản thể là một con Giao Long dài trăm triệu vạn dặm trắng như tuyết, căm tức nhìn Cửu U lão tổ:

- Các ngươi tu luyện tới cảnh giới này mà vẫn vô sỉ như vậy! Thật là đáng chết!

- Vô sỉ? Tuyết Giao, không nghĩ tới ngươi vẫn ngây thơ như vậy. Cái gì gọi là vô sỉ?

Cửu U lão tổ cười lạnh nói:

- Đây là thế giới của chúng ta, là thế giới của chúa tể bọn ta! Ở trên cái thế giới này, ý chí của chúng ta chính là ý trời. Ngươi lại dùng ưu tư của loài người để nói chuyện, ngươi vĩnh viễn không thành được cự đầu!

Tuyết Giao lạnh lùng nói:

- Nếu trở thành cự đầu thì phải vô sỉ như ngươi, vậy ta tình nguyện không bao giờ trở thành cự đầu!

- Ngươi cũng không thành được!

Cửu U lão tổ hừ lạnh.

Bằng Đại Thánh ở bên cạnh lạnh giọng nói:

- Cần gì phải nhiều lời với thứ bại hoại này, giết!

Ngay tại lúc này, toàn bộ bầu trời vũ trụ đột nhiên có một trận rung động, giống như có chuyện đáng sợ gì đó đang phát sinh, sao trên trời rối rít rơi xuống, hiện ra cảnh tượng ngày tận thế.