Thí Thiên Đao

Chương 1952: Giá lâm (1)



Ngay lúc này, Kỳ Tiêu Vũ lên tiếng, thậm chí không nhìn thấy Ma Quân dưới đài, đôi mắt nàng cũng không nhìn bất cứ ai, trên mặt nàng đã quyết ý muốn chết:

- Ta có lời muốn nói.

Bốn chữ này, trong trẻo lạnh lùng, như từ trong băng đá tỷ năm toát ra.

Những người có mặt tu vi đều không thấp, ít nhất phải là Chí Tôn. Cảm giác với khí thế cũng siêu mạnh, cho nên lập tức liền cảm giác được, cô dâu này… có chỗ nào không đúng. Sắc mặt Hiên Vô Địch cũng biến đổi trong nháy mắt.

Sắc mặt Hiên Nguyệt cũng thay đổi, nhìn về phía Kỳ Tiêu Vũ.

- Có thể nói không?

Giọng nói Kỳ Tiêu Vũ trong trẻo lạnh lùng, sau đó nàng nhìn Hiên Nguyệt:

- Nếu không nói, bây giờ ta có thể chết. Không cần thử, các ngươi không ngăn được ta. Sức mạnh kia nằm ngay trong trái tim ta, chỉ cần một ý nghĩ của ta, ta cũng chết được.

Mọi người có mặt đều ngẩn ra, trợn mắt tròn xoe ngơ ngác, nhìn côgái xinh đẹp trên đài cao.

Mặt Hiên Vô Địch vô cùng khó coi:

- Sở muội… ngươi đây là?

- Ta không phải họ Sở.

Mặt Kỳ Tiêu Vũ bình tĩnh nói.

Hiên Nguyệt lúc này không nói năng gì, gương mặt xinh đẹp cau mày. Chuyện nàng lo lắng nhất, đã xảy ra!

Tiểu nha đầu này rất khó đối phó, sớm biết như vậy, thì nên phongấn khả năng nói chuyện của nàng… Không, là hoàn toàn phong ấn nàng!

Bọn họ không ngờ, nha đầu này còn có năng lực tự sát!

Đúng là ngoài ý muốn!

Hiên Nguyệt biết chuyện này đã không thể vãn hồi, chắc chắn sẽ mang đến tai tiếng. Hôn lễ cũng không thể tiếp tục được nữa, giờ chỉ xem có thể cứu vãn đến mức độ nào mà thôi.

- Ta họ Kỳ, tên là Tiểu Vũ, Sở Mặc chính là chồng ta.

Kỳ Tiêu Vũ nói, mắt nhìn Hiên Vô Địch và Hiên Nguyệt, nhẹ nhàng thi lễ.

Mắt Hiên Nguyệt sáng lên. Hành động của Kỳ Tiêu Vũ cho thấy nàng không muốn làm lớn chuyện, xem ra còn có thể bàn bạc.

- Thật xin lỗi, Hiên Vô Địch công tử, ta không thể gả cho ngươi được, ta đã có phu quân. Ta cũng không mong chuyện đến nước này, rất xin lỗi. Nếu các ngươi muốn cưỡng ép, ta sẽ lập tức tự vẫn.

Kỳ Tiêu Vũ nói rất bình tĩnh, nàng đột nhiên nhìn thấy Ma Quân ở phía dưới, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng không nghĩ có thể thấy họ ở đây.

Bất quá nàng dời mắt rất nhanh, nói tiếp:

- Thật xin lỗi các vị khách quý đã lặn lội đường xa đến đây. Chuyện này chỉ là hiểu lầm, mong các vị thứ lỗi. Thật ra thì Hiên công tử…- Không!

Hiên Vô Địch chợt gào lên, ánh mắt dữ tợn:

- Ngươi chỉ có thể là người phụ nữ của Hiên Vô Địch ta. Hôm nay, dù ngươi chết ta cũng sẽ cưới ngươi.

Kỳ Tiêu Vũ cười nhạt, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, kinh diễm thiên hạ.

Nhưng nụ cười này lại không dành cho Hiên Vô Địch. Nàng ngẩng đầu lên nhìn trần điện, nhẹ giọng nói:

- Ca ca, thật xin lỗi, ta vẫn không tìm được ngươi. Ta đi trước một bước đây…- Không! Tiểu Vũ, Sở Mặc sẽ tới nhanh thôi, ngươi không được chết!

Phía dưới chợt có người gào lên.

Cả điện lặng ngắt như tờ.

Sau đó tất cả mọi người nhìn về phía Thủy Y Y.

Hạ Lan Phong ngu người, trợn mắt nhìn Thủy Y Y, sau đó liếc nhìn Ma Quân. Nằm mơ anh ta cũng không nghĩ những người mình mang tới làm khách quý lại quen biết với cô dâu. Mặc dù thấy khó tin nhưng lúc này, anh ta cũng có thể đứng một bên nhìn. Thủy Y Y không buồn để ý gì nữa. Dưới ánh mắt soi mói của vô số Thánh nhân và Đại thánh, nàng nhẹ nhàng nhảy một cái lên chỗ cao nhất của đại điện, đến trước mắt Kỳ Tiêu Vũ, kéo cánh tay đang lạnh băng về phía mình.

Có mấy người muốn đứng ra ngăn nhưng bị Hiên Nguyệt dùng ánh mắt cản lại.

- Tiểu Vũ, sao ngươi lại ngốc như vậy? Nếu ngươi chết, toàn bộ Giới Hải Đạo tông sẽ phải chôn cùng ngươi đó.

Thủy Y Y vẫn không chút cố kỵ, nhìn Kỳ Tiêu Vũ, nói thắng. Toàn bộ đại điện im lặng, sau đó lập tức xôn xao.

Một thanh âm trầm thấp từ phía sau bình phong vang lên:

- Khẩu khí cũng lớn nhỉ!

Một người cao lớn từ sau đi ra.

Người này chính là Hiên Tùng, tông chủ của Hải Đạo tông.

Rốt cuộc không nhịn được, đi từ sau ra. Vốn ông ta không muốn lộ mặt, tai tiếng lớn thế này đủ xấu hổ lắm rồi, nhưng không nghĩ tiểu nha đầu Chuẩn thánh ở đâu nhảy vào, nói khoác không biết ngượng.

Gì mà ngươi chết thì toàn bộ Giới Hải Đạo tông phải chôn cùng chứ, đúng là nói khoác.

Ông ta nhìn Thủy Y Y, đánh giá một chút, cũng hơi chấn động vì ông không nghĩ, trên đời này lại có cô gái có sắc đẹp có thể sánh với con dâu của ông.

Lúc này những người trong điện cũng chú ý tới vẻ đẹp của Thủy YY, đồng thời, họ còn lưu tâm đến cái tên Thủy Y Y vừa nói.

Sở Mặc!

Sở Mặc nào?

Sở Mặc sao? Cái tên Sở Mặc đối với Biển Thiên giới quá đỗi xa lạ.

Mặc dù Biển Thiên giới cũng ở trong La Thiên tiên vực nhưng nơi đây bị ngăn cách với bên ngoài. Các tu sĩ Biển Thiên giới tiến vào Thí luyện tràng cũng không hay để ý thông tin lắm. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là họ không biết tí chuyện nào ở ngoài.

Họ biết trận đại chiến kia.

Cũng nghe đồn biểu hiện kinh diễm của Sở Mặc, nhất là trong trận đại chiến đó, dù Sở Mặc bị đánh bay ra khỏi Biển Thiên giới, nhưng hắn lại có thể cắt đứt một ngón tay của cự đầu kia.

Không phải ai cũng có thể có chiến tích này.

Toàn bộ Giới Hải Đạo tông còn chẳng có người dám trêu chọc mộttên cự đầu bị trọng thương ý chứ.

Hiên Tùng nghe đến tên Sở Mặc, chân mày nhíu chặt hơn, hờ hững nói:

- Sở Mặc là cái tên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, dám đối kháng với cự đầu, không phải hắn chết rồi hay sao?

Khí tức của Hiên Tùng vô cùng cường đại, dù ông ta không muốn áp chế ai nhưng người ở Chuẩn thánh đỉnh phong như Thủy Y Y vẫn có thể cảm nhận được áp lực, nàng không đổi sắc, nghiêm túc nói:

- Hắn không chết đâu.

- Không chết á, ha ha! Ngươi nói đùa à. Ăn một kích của cự đầu, chìm vào Biển Thiên giới mà không chết á? Năm xưa Côn Đại thánh còn chết, chẳng lẽ hắn lợi hại hơn Côn Đại thánh sao?

Hiên Vô Địch như phát điên nói.

Hiên Vô Địch chưa bao giờ gặp đả kích ở chính nhà mình như vậy, gã điên cuồng đến đỏ mắt, nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Cho nên…

- Nên cái gì?

Trong điện đột nhiên có một thanh âm bình thản vang lên. Một người đang chậm rãi đi từ bên ngoài vào. Nghe âm thanh này, Kỳ Tiêu Vũ suýt nữa rớt nước mắt.

Thủy Y Y không dám tin vào tai mình.

Ma Quân, Phiêu Linh Nữ Đế, Hồng Nguyệt, Sở Thanh cùng nhóm Tử Yên ngẩn ra, sau đó, trên mặt mừng như điên.

Sở Mặc đã tới!