Thí Thiên Đao

Chương 1988: Chiến với Cự Đầu (2)



Một chưởng này giống như muốn trời sập đất vùi, mang theo uy áp tuyệt thế, cản tất cả đường chạy của Sở Mặc!

- Muốn đánh sao?

Sở Mặc tay cầm Thí Thiên, ánh sáng màu máu chiếu sáng cả bầu trời u ám đen nhánh. Một ánh đao vô cùng ác liệt đâm về phía Bảo Bình đang ra chưởng.

Ánh đao Thí Thiên như muốn rạch cả bầu trời. Khí tức sắc bén lại lạnh băng vô cùng kia khuấy động cả bầu trời hỗn loạn, tràn đầy sát cơ.

Trong lòng Bảo Bình chợt run lên. Cảm giác này đã quá nhiều năm tháng gã chưa cảm nhận được rồi. Tên tu sĩ trẻ tuổi cảnh giới Đại Thánh cả người đạo hạnh và chiến lực đã đạt tới mức làm Cự Đầu phải chấn động. Nhưng càng như vậy, Bảo Bình cảng muốn ép Sở Mặc phải chết hơn. Nếu không, một khi người trẻ tuổi này tiến vào được chiến trường Viễn Cổ rồi, ở nơi đó, sự trưởng thành của hắn sẽ càng nhanh hơn.

Nếu Sở Mặc trưởng thành thành một Cự Đầu tổ cảnh thực sự, như vậy trong bầu trời này sẽ không còn ai có thể trấn áp được hắn nữa. Đến lúc đó mới là ngày thật sự bị thanh toán.

Đùng Đùng!

Cự chưởng hóa thành một ngọn núi to, trấn áp về phía Sở Mặc. Ánh sáng của Thí Thiên vô cùng ác liệt, rốt cục đã đụng chạm với cự chưởng.

Trong cổ họng Bảo Bình kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay của gã ta chảy máu Cự Đầu tươi đẹp dị thường.

Tiếp đó, Thương Khung Thần Giám trên người Sở Mặc tản ra mười tia sáng vô cùng chói mắt. Tia sáng này chiếu sáng cả hư không vũ trụ như một vực sâu vô tận.

Hỗn Độn Hồng Lô lại phát ra tiếng ông ông, bắt đầu luyện hóa luôn uy áp vô tận mà Bảo Bình thả ra. Đối với Hỗn Độn Hồng Lô, không có thứ gì là không thể luyện hóa cả.

Bảo Bình quát to một tiếng, bàn tay bị thương vẫn trấn áp tiếp.

Thân thể Tổ Cảnh của Sở Mặc đã hơi không chịu nổi, xương cốt trên người hắn phát ra tiếng vang khi bị đè ép, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Khóe miệng hắn tràn ra một tia máu tươi, nhưng đôi mắt lại bắn ra hai tia thần quang. Đó là tia sáng không chịu khuất phục.

Trên người hắn, chiến y xuất hiện Thiên tự thần văn phát ra đạo vận vô cùng.

Đó là ý chí vô địch thể hiện trên người Sở Mặc.

Sở Mặc tay cầm Thí Thiên, hung hăng chém về phía cự chưởng. Ánh đao ác liệt vô cùng làm cự chưởng bị rạch một vết dài mấy vạn dặm.

Rất nhiều máu của Cự Đầu từ trên trời rơi xuống, hình thành một con sông máu, nhìn qua vô cùng yêu dị thê lương lại đẹp một cách lạnhlùng.

Nhưng lúc này, xương cốt trên người Sở Mặc rốt cuộc cũng bắt đầu nứt ra.

Miện Sở Mặc bắt đầu ho ra máu.

Trong đôi mắt của Bảo Bình bắn ra ánh sáng vô cùng điên cuồng.

49 ngọn đèn hoàn toàn phong ấn cả bầu trời. Gã giận dữ hét lên:

- Tiểu súc sinh... chết đi cho ta!

- Tinh Qang Sát!

Sở Mặc lạnh lùng nói một câu, ngay lập tức có một luồng tinh thần lực cực lớn từ thân thể của hắn phát ra ngoài, sau đó trong phúc chốc đã va chạm với 49 ngọn đèn tinh thần.

Đùng!

Khắp hư không vũ trụ lạnh như băng thoáng chốc tràn đầy loại tinh thần lực này.

Sau đó, một đao của Sở Mặc hung hăng chém về phía cổ tay ra cựchưởng.

Rắc rắc!

Cổ tay to không biết bao nhiêu đó lại bị một đao của Sở Mặc chặt đứt.

Rất nhiều máu tươi giống như biển mà phun ra ngoài.

*Cả hai bên đều bị thương

Trong mắt của Bảo Bình lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, đồng thời, loại đau đớn đó ngay cả Cự Đầu như gã cũng không cách nào chịu đựng được, kêu lên một tiếng thảm thiết không thuộc về mình, thê lương thét:

- Làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể động tới đèn bản mạng của ta chứ?

Sở Mặc cũng không nói chuyện. Trên thực tế, thương thế của hắn bây giờ cũng vô cùng nghiêm trọng.

Một Cự Đầu dù đã bị hành hạ bởi lực cắn trả sâu thế nào thì thực lựccủa gã cũng tuyệt đối có thể làm tất cả sinh linh của thế gian này cảm thấy run sợ.

Nhất là khi Cự Đầu muốn liều mạng.

Bảo Bình thật sự bị sự mạnh mẽ của Sở Mặc làm sợ hãi, nhất là một khắc mà lực lượng trong cơ thể Sở Mặc lại có thể động đến đèn bản mạng của gã, Bảo Bình cũng đã quyết định cho dù như thế nào cũng phải hoàn toàn đánh chết người này ở đây.

Cho nên, dù một bàn tay đã bị chém xuống thì gã cũng trong nháy mắt lấy Đại Đạo vô thượng để sinh ra một bàn tay mới. Sau đó, bàn taybị Sở Mặc chém xuống, còn cả máu như biển khơi mênh mông mãnh liệt hóa thành tinh khí vô tận, mắt thấy sẽ bị Bảo Bình thu hồi lại trong cơ thể.

Lúc này Sở Mặc lại điên cuồng vận hành tâm pháp Thiên ý ngã ý.

Chỗ cường đại của tâm pháp này là trong nháy mắt đã có thể thể hiện trọn vẹn, làm Cự chưởng và máu tươi của Bảo Bình hóa thành tinh khí vô tận, trong nháy mắt đã hút hết vào bên trong.

Bảo Bình thét lên giận dữ:

- Tiểu súc sinh... ngươi dám cướp đồ của ta!

- Lão thất phu, ông nội đây cướp của ngươi đấy!

Tiếng nói của Sở Mặc lạnh như băng, nổ ầm ở trên trời.

Sau đó, hắn lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Đạo hạnh cuối cùng vẫn không bằng Bảo Bình. Hắn chỉ đoạt được ba phần tinh khí, còn lại đều bị Bảo Bình lấy đi trong nháy mắt.

Cho dù là như vậy, Bảo Bình vẫn bị tức đến mức thất khiếu bốc khói.

Thất khiếu: 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 tai, miệng.

Gã bắt đầu điên cuồng vận toàn bộ pháp lực cường đại, muốn giếtchết Sở Mặc tại chỗ.

Mà ngay tại lúc này, một luồng khí tức lạnh như băng tới từ thiên ngoại, giống như một luồng gió lạnh băng.

Cả hư không vũ trụ đều bị 49 ngọn đèn hoàn toàn phong ấn, gió ở đâu ra vậy?

Bảo Bình đã nghiên cứu lực lượng nhân quả vô số năm trong nháy mắt đã run cầm cập!

Lực nhân quả! 49 ngọn đèn bổn mạng của ông ta lại bởi vì Sở Mặc động vào mà mất đi phong ấn hoàn toàn với Vũ trụ.

Nói cách khác, 49 ngọn đèn mặc dù vẫn là của Bảo Bình gã nhưng bởi vì bị Sở Mặc lợi dụng mà sinh ra lực nhân quả lớn.

Lực nhân quả vô cùng từ 49 ngọn đèn điên cuồng bắn ngược về, hơn nữa lập tức bắn ngược lên người gã ta. Điều này làm Bảo Bình đã phải chịu lực nhân quả quấn thân đã lâu cả người như muốn chết luôn.

Trên người gã, đạo quả Cự Đầu tổ cảnh đang hiển hóa, muốn ngăn cản lực nhân quả ở ngoài. Nhưng lại thất bại...

Bởi vì lực lượng nhân quả quá mạnh mẽ.

Mạnh đến mức ngay cả Sở Mặc cũng phải bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới kết quả như vậy. Bởi vì chỉ trong nháy mắt, trên người Bảo Bình đã bị một lực lượng tràng vực đen thui như mực bao phủ.

Phụt!

Lúc này, Bảo Bình phun ra một ngụm máu tươi. Lực lượng trấn áp Sở Mặc cũng trong nháy mắt nhỏ đi rất nhiều.