Thí Thiên Đao

Chương 1992: Mảnh đất giết chóc thật sự (1)



Đám tu sĩ của Bảo gia này cảm giác mình vô cùng xui xẻo. Bọn họ tới tham gia náo nhiệt, nhưng lại bị hấp lực to lớn của chiến trường Viễn Cổ mạnh mẽ hút vào. Cả gia tộc mấy trăm tu sĩ tới, yếu nhất đều đang ở cảnh giới Chí Tôn đỉnh. Sau khi tiến vào chiến trường Viễn cổ rồi bọn họ cơ bản không biết mình nên làm cái gì.

Bởi vì ai cũng biết, cuối cùng chiến trường Viễn Cổ chỉ có thể có 50 người sống sót.

Cho dù bọn họ có năng lực chém giết tất cả mọi người trong chiến trường Viễn Cổ đi nữa, đến cuối cùng... cũng chỉ có thể thông qua việc giết lẫn nhau để chọn ra 50 người cuối cùng. Mà giết sạch tất cả người trong chiến trường Viễn cổ, cơ bản là nói vớ vẩn!

Tiến vào trong chiến trường Viễn Cổ còn có cả sinh linh Cự Đầu nữa. Bằng vào bọn họ, lấy đâu ra thực lực để giết sạch tất cả mọi người?

Loại tâm tình tuyệt vọng đó trong nháy mắt đã xuất hiện trong lòng mỗi tu sĩ của Bảo gia. Bọn họ vì điều này mà sợ hãi và tức giận, quyết định tạm thời ở lại chỗ này, chờ lão tổ xuất hiện, sau đó dẫn bọn họ đại sát tứ phương!

Bởi vì trước kia, lão tổ Bảo gia từng nói ông ấy sẽ tiến vào chiếntrường viễn cổ, muốn bắt một người!

Đi theo sau lưng lão tổ, cho dù nói thế nào thì xác xuất sinh tồn của họ sẽ cao hơn nhiều lần, cho dù đến cuối cùng cần phải thông qua việc giết lẫn nhau để quyết định số người cuối cùng được ra, nhưng ít ra thì bọn họ sẽ không chết trước lúc đó.

Cho nên tất cả đám người đều thủ ở đây, một khi có người đi vào, bọn họ sẽ lập tức phát động công kích.

Mấy ngày này, sinh linh chết dưới công kích của họ như vậy cũng có khoảng mấy chục người rồi. Lần này Sở Mặc đi vào, đám tu sĩ của Bảo gia cơ bản không chút do dự mà ra tay với Sở Mặc.

Nhưng lần này, bọn họ bị xui xẻo ngược lại rồi.

Cơ bản không nghĩ tới một cước đá lên tấm sắt, đối phương chẳng những không phải cá nạm, hơn nữa còn là một ma đầu hung thần ác sát đến vậy.

Trong nháy mắt đã đánh cho bọn họ phải tàn phế, gần như tất cả tu sĩ Bảo gia bị đánh vào vực sâu tử vong. Một tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh, một cánh tay bị chém đứt, vành mắt sắp nứt mà gầm thét:

- Giết... Giết hắn!

Đang nói thì một ánh đao ác liệt lại lạnh như băng thoáng qua, đầu của gã bay thẳng lên, đôi mắt còn trợn rất lớn, trong miệng đang kêu chữ giết. Chỉ có điều rất nhanh, một chút thanh âm gã cũng không phát ra được nữa, bị đại đạo vô thượng của Sở Mặc nghiền ép, thân vong đạo tiêu.

Thời gian không tới một nén nhang, mấy trăm tên tu sĩ Bảo gia bị Sở Mặc giết không còn một mống. Mấy người cuối cùng bị Sở Mặc đánh chết gầm thét vô cùng bi phẫn:

- Lão tổ Bảo gia chúng ta... tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Sở Mặc hơi ngẩn ra ngay sau đó trong mắt lóe lên vẻ hờ hững lạnh như băng, nhàn nhạt nói:

- Các ngươi hóa ra là hậu nhân của con Bào Ngư kia hả? Nửa người nửa bào ngư? Ta nói này, tại sao không hiện hình? Đừng mong nữa, con Bào Ngư kia đã bị ta giết rồi.

- Không thể nào!

Một tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh của Bảo gia gào thét về phíaSở Mặc:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Sở Mặc!

Sở Mặc vừa nói vừa giơ đao lên chém tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh đó thành hai khúc.

Lần này... tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh đó dần dần hiển hóa ra bản thể, thật ra chính là một con Bào Ngư lớn. Hiển nhiên, huyết mạch trên người y khá thuần.

- Không biết ăn có ngon hay không... Sở Mặc lầu bầu một câu, sau đó nhíu mày một cái rồi rời khỏi đó, đi sâu vào trong chiến trường Viễn Cổ.

Sau lưng để lại một đống thi thể lạnh như băng. Đây chính là chiến trường Viễn Cổ, chính là tàn khốc như vậy.

Nơi này mới là trường săn thật sự. Mỗi người đều là kẻ địch.

Chiến trường Viễn Cổ đã mở ra một thời gian rồi, cho nên Sở Mặc liên tiếp đi mấy ngày cũng không gặp được ai. Nhưng thi thể... ngược lại gặp được rất nhiều. Có khoảng hơn mười triệu! Những thi thể đó đều sớm đã lạnh như băng, nhưng từ quần áo trang sức trên người bọn họ vẫn có thể nhìn ra, đám người này đều là tu sĩ các tộc tới từ La Thiên Tiên Vực. Vẻ mặt của đa số những người đó đều tràn đầy sự không cam lòng và sợ hãi.

Bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ vì vậy mà phải nộp mạng.

Mỗi lần chiến trường Viễn Cổ mở ra, thời gian cách nhau cũng quá xa xưa. Ngay cả là Cự Đầu đối với tin tức này cũng rất mơ hồ. Nếu không, những người đó có lẽ sẽ có cơ hội may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Thật ra nếu bọn họ chọn tin tưởng hầu tử, tuy không quá tốt nhưng cũngcó thể tránh khỏi kiếp nạn lần này.

Những người trước đó tham gia hôn lễ của Sở Mặc dường như rất ít người xuất hiện ở chiến trường Viễn Cổ. Nhưng thế lực của những người đó vẫn có khá nhiều người tiến vào nơi này.

Cho nên, có một số việc, giống như là mục tiêu định trước vậy.

Sở Mặc nhìn thi thể đếm không hết trôi lơ lửng trong hư không vũ trụ lạnh như băng, không nhịn được khe khẽ thở dài, sau đó tăng thêm tốc độ, đi về phía trước. Chiến trường Viễn Cổ vô cùng khổng lồ. Nơi này vốn là một cấm khu của La Thiên Tiên Vực, ngày nay lại thành một Đại Vực bị phong bế. Diện tích nếu so với Tám Đại Vực dưới La Thiên Tiên Vực thì lớn hơn nhiều lần. Thậm chí so với diện tích của La Thiên Tiên Vực cũng không kém nhiều lắm.

Ở một đầu khác của chiến trường Viễn Cổ, cho dù là ánh sáng cũng cần mấy chục năm mới đến được. Ở giữa cách ngân hà vô tận, tinh vực và tinh hải.

Những sinh linh cao cấp mạnh mẽ nhất thế gian tốc độ hành động cũng vượt qua tốc độ ánh sáng gấp cả trăm ngàn lần, nhưng từ bên nàyđến bên kia, ít nhất cũng cần mấy thập niên!

Một chiến trường khổng lồ như vậy, trong vũ trụ toàn bộ La Thiên Đại Vực cũng chỉ giống như một giọt nước trong biển rộng mà thôi. Toàn bộ La Thiên Đại Vũ trụ còn tràn đầy không gian chưa biết đến. Những chỗ đó cho dù là Cự Đầu cũng không thể hoàn toàn đi hết được, càng không thể hiểu hết bí mật trong đó.

Sở Mặc đi ở đây đi suốt nửa tháng, rốt cuộc gặp một tu sĩ cường đại.

Trong thân thể của gã tản ra khí tức gần tới Tổ Cảnh, ở bên người hắn trong chu vi triệu dặm có cả mấy ngàn thi thể. Ở chính giữa lại cóhơn một nửa người mang quần áo trang sức giống với tên đàn ông này như đúc.