Thí Thiên Đao

Chương 1998: Điên rồi



Vết thương trên người Sở Mặc cũng khôi phục rất nhanh, thậm chí nhìn qua cứ như không bị thương. Hắn không đổi sắc mặt, tiếp tục tấn công, giơ đao lên chém tiếp.

Hầu tử cũng từ phía xa trở về, giơ đại thiết bổng, cười ha ha:

- Lão bất tử, bên nào cũng bị thương rồi. Để xem hôm nay ai là người cười cuối cùng nào!

Vết thương trên người lục Đại thánh cũng nhanh chóng khôi phục, bọn họ càng thêm hung mãnh, khí thế hừng hực.

Bọn họ không phải là tu sĩ, trong xương cốt đều có hung tính và dã tính. Đối mặt với đối thủ đáng sợ như Hồng Hoang lão tổ, nếu không bức hết năng lực của mình thì chỉ có một con đường chết.

Nơi này là chiến trường viễn cổ, nếu không cố gắng thì sẽ chết. Nên họ thỏa thích phóng xuất hết dã tính, hung tính trong người mình. Lại thêm một vòng công kích nữa, Hồng Hoang lão tổ đã mất hai phần mười khí huyết. Nhưng bảy Đại thánh và Sở Mặc cũng bị hao tổn rất lớn, thậm chí nhiều hơn cả Hồng Hoang lão tổ.

Bất quá tám người như điên rồi, thậm chí cả hầu tử cũng không buồn gào rú nữa, vô thanh vô tức nâng thiết bổng đánh vào thân thể to lớn của Hồng Hoang lão tổ.

Sở Mặc ngay lập tức đánh lên, không nghỉ tí nào. Đấu pháp kiểu này đúng là không muốn sống, muốn đồng quy vu tận. Nhưng các cự đầu đang quan chiến lại đồng ý với đấu pháp như vậy. Đây là cách duy nhất để đánh chết Hồng Hoang lão tổ. Muốn thắng, chỉ có liều mạng.

Đối mặt với đối thủ như cự đầu, âm mưu quỷ kế hay bẫy rập gì đều trở nên quá ngây thơ. Vì tuyệt đối không có khả năng thành công.

Hồng Hoang lão tổ tức lắm rồi. Nguyên bản chống lại bảy Đại thánh đã khiến lão đau đầu. Bọn chúng đâu phải người, đánh cứ như người điên. Cự đầu kiêng nể chúng không phải không có căn cứ.

Hiện tại, mẹ nó… lại thêm một tên điên nữa. Sau khi công kích ba lần liên tiếp, khí huyết của Sở Mặc cũng bị tiêu hao đến sáu phần. Mà bảy Đại thánh cũng không kém bao nhiêu. Còn Hồng Hoang lão tổ, cũng bị đánh mất sáu phần khí huyết.

Nếu cứ tiếp tục, dù có thể đánh chết tám người này thì Hồng Hoang lão tổ cũng bị khô kiệt hết khí huyết.

Nếu như ở La Thiên tiên vực, lão cũng chẳng lo lắm. Nhưng vấn đề nơi này là chiến trường viễn cổ, nguy cơ tứ phía, sát khí ngập tràn.

Ngay cả cự đầu cũng có khả năng ngã xuống. Nếu lão không tìm tra, an tĩnh ẩn nấp thì chắc chắn lão có thể có tên trên Phong thần bảng. Nhưng cừu hận đẩy người ta tới vực sâu muôn trượng. Dù tám người kia chết thì chính lão cũng không có kết cục tốt được.

Không nói đâu xa, các cự đầu đang quan chiến kia có bỏ qua nhân quả để đánh chết một cự đầu khác hay không cũng khó nói lắm.

Chí ít, Hồng Hoang lão tổ nghĩ, nếu là lão, chưa chắc lão đã bỏ qua.

Cự đầu như bọn họ không để tâm lắm đến tài nguyên của tu sĩ Đại thánh nhưng tài nguyên trên bất cứ cự đầu nào cũng có thể khiến người đỏ mắt. Nhìn tám người kia chuẩn bị công kích tiếp, trong tâm Hồng Hoang lão tổ có chút sợ hãi.

Lão thực sự không muốn đổi mệnh với đám người điên này. Bất quá, lão tĩnh lại rất nhanh, giờ là lúc không có đường lui.

Chỉ chớp mắt một cái, cả hầu tử và Sở Mặc đều nhìn nhau, cảm ứng được, bản thân người kia đã có thể đánh tan gông cùm xiềng xích, xông đến tổ cảnh.

Sáu Đại thánh khác không rút đi mà càng điên cuồng đánh về phía Hồng Hoang lão tổ hơn. Vèo vèo hai tiếng, hai người một trước một sau chạy tới. Vốn bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ, Thương Lam lão tổ đưa tay đánh về phía Sở Mặc nhưng khi cảm ứng được thiên kiếp, bọn họ lập tức dừng lại.

- Hai tiểu vương bát đản kia điên rồi!

Thương Lam lão tổ hét lên, xoay người rời đi.

Dù trên chiến trường viễn cổ không kết nhân quả nhưng không ai nguyện ý đối mặt với thiên kiếp tổ cảnh. Nó là sát kiếp chân chính. Ở địa phương đầy oán niệm và sát khí như thế này thì thiên kiếp lại càng kinh khủng. Các cự đầu nguyên bản đứng ngoài thảnh thơi quan chiến thấy vậy trực tiếp lui về phía sau. Thiên kiếp cấp bậc này, lại còn là hai sinh linh cùng độ kiếp, bọn họ không muốn bị dính vào tí nào.

Hồng Hoang lão tổ muốn điên rồi.

Nếu là bình thường, dù hầu tử hay Sở Mặc trùng kích thiên kiếp, lão có khả năng âm thầm xuất thủ ngăn chặn, dù là ở chiến trường viễn cổ cũng chẳng sao, trong đầu lão có cả vạn biện pháp.

Nhưng lén lút và chính diện chống lại thiên kiếp tổ cảnh khác nhau một trời một vực. Có thể hạ độc thủ từ xa nhưng khoảng cách này thìkhó lắm.

Lão đã muốn bỏ đi. Trong thân thể lão chỉ còn lại bốn phần khí huyết, thực lực đã giảm xuống nhiều. Nếu trong tình huống này còn chống lại thiên kiếp của hai gã vào tổ cảnh, lão không có lòng tin mình còn sống mà rời khỏi chỗ này.

Sáu Đại thánh cũng như phát điên, muốn dùng mạng kéo lão lại.

- Cút hết cho ta.

Hồng Hoang lão tổ rít gào, đánh bay toàn bộ sáu Đại thánh. Một kích này khiến lão lại mất nửa thành khí huyết, hiện tại, lão chỉ còn có hơn ba thành khí huyết. Thừa dịp đánh bay sáu Đại thánh, lão xoay người bỏ chạy.

Cửu Liệt lão tổ còn đang do dự, thấy thế, cũng xoay người rời đi. Vốn lão ta còn muốn âm thầm hãm hãi Sở Mặc nhưng tình huống hiện giờ quá nguy hiểm.

Hiện tại bọn họ vẫn ở trong phạm vi thiên kiếp tổ cảnh, máu trong người họ đã bắt đầu sục sôi.

- Chết tiệt! Cửu Liệt lão tổ cắn răng mắng.

Hồng Hoang lão tổ không tốt số như thế.

Vì Sở Mặc kéo theo kiếp vân đầy đầu, chợt gầm thét lao về phía lão. Thanh đao huyết sắc yêu dị chém ngang hư không, tạo nên một vạch đỏ rực rỡ.

Vạch sáng này đi đến đâu, trời cao trực tiếp bị chém rách đến đấy. Chẳng mấy chốc nó sẽ chém vào trước mặt Hồng Hoang lão tổ.

Hồng Hoang lão tổ kinh hãi hét lên:

- Sao lại thế được chứ?

Lão chợt phát hiện Sở Mặc đột nhiên khôi phục toàn bộ khí huyết.

Dù là Hồng Hoang lão tổ, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy quá yêu tà. Có phải lão nhìn lầm không? Đối chiến với cự đầu, bị tiêu hao quá nửa khí huyết, thế mà thoáng một cái đã có thể khôi phục như lúc ban đầu? Người này rốt cuộc là cái quái gì chứ?

Tinh thần lực trong thân thể Sở Mặc bắt đầu khởi động. Bảy ngôi sao câu động ra vô số tinh thần trong vũ trụ. Tất cả tạo thành sức mạnh, rót vào thân thể Sở Mặc.

Giờ khắc này, tinh thần quyết được Sở Mặc sử dụng ở mức cực hạn.

Tinh thần trên chiến trường vốn tràn đầy đau thương, đáng lẽ cần nhiều thời gian mới có thể thanh lọc. Nhưng mỗi lần chiến trường mở ra lại có người ngã xuống. Tinh thần cũng có linh, chúng nó cực hận đám cự đầu.