Thí Thiên Đao

Chương 2002: Thiên lôi màu vàng (1)



Hồng Hoang lão tổ bị Bắc Đẩu Tinh trận vây khốn đã bị kinh hãi đến mức tột đỉnh, không ai thấy rõ hơn ông ta.

Về biến hóa trên người Sở Mặc, từng chút từng chút ông ta đều thấy vô cùng rõ ràng.

Ông ta biết, thanh niên trước mặt ông ta này có thể nói là một thanh niên trẻ tuổi sắp bước vào Tổ cảnh, trở thành Cự Đầu thật sự. Từ đây về sau này, hắn sẽ không còn là một Cự Đầu trẻ tuổi nữa, mà là một CựĐầu chân chính!

Nhưng sự biến hóa của cánh tay trái của Sở Mặc vẫn khiến Hồng Hoang lão tổ cảm thấy chấn động... theo đó là cảm giác bất lực!

Cánh tay trái của hắn... Lại đang tiến hóa tiến lên Thái Thượng!

Lúc này, một cánh tay trái của Sở Mặc đã biến đổi hoàn toàn thành tử kim sắc.

Lúc này, sinh linh sinh ra từ thiên kiếp tản ra khí tức cái thế, đánh về phía Sở Mặc. Sở Mặc huy động cánh tay trái, lấy lực sấm sét hung hăng tung ra một chưởng.

Ầm!

Tên sinh linh thiên kiếp to lớn tản ra khí tức cái thế đó bị quất bay, nổ ầm!

Đùng đùng!

Cuối cùng còn có một tia sấm sét màu vàng tinh khiết đánh xuống.

Một màn này làm chấn động tất cả người xem.

Thiên lôi màu vàng tinh khiết!

Chưa ai từng nhìn thấy.

Thiên kiếp Thái Thượng chưa ai từng thấy nó dạng gì, nhưng dưới tình huống đó đều là những cao thủ Cự Đầu. Khi bọn họ thành đạo Tổ cảnh, một thiên kiếp cuối cùng là dạng gì, bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Ầm! Bên Hầu tử lúc này cũng có thiên lôi cuối cùng giáng xuống.

Tử kim sắc!

Vẫn là tử kim sắc!

Chỉ là lớn tới mức không gì sánh được!

Giống như một cột trụ chống cả vòm trời vậy!

Nhưng màu sắc của nó lại không hề khác với thiên lôi Tổ cảnh trước đó, đều là tử kim sắc thuần túy, nhìn qua lóa mắt không gì sánh được, phóng ra khí tức tạo hóa cái thế.

Nhưng so sánh với thiên lôi màu vàng thuần túy ở bên kia thì nhất thời có cảm giác thua kém.

Chỉ có điều lúc này Hầu Tử cũng không có tâm tư đó. Nó cười điên cuồng, giơ cây côn lớn trong tay lên nghênh đón một đạo thiên lôi cuối cùng.

Thành đạo cũng muốn cùng với binh khí của mình!

Bất chợt, thân hình Hầu tử bị thiên lôi tử kim sắc hoàn toàn bao phủ. Chỉ có điều, chỉ một khắc sau đó, chỗ của nó nhất thời phát ra một luồng uy áp vô tận.

Mang theo khí tức Đại Đạo, tản về bốn phía bên dưới.

Con sông thời gian lần nữa xuất hiện bên người của Hầu tử, nhưng lúc này không có bất kỳ sinh linh nào dám ra tay với Hầu tử. Sinh linh có mặt đều vẻ mặt hâm mộ mà nhìn. Thậm chí có thể thấy rõ ràng khát vọng trong ánh mắt của bọn họ.

Đó đều là những sinh linh độ kiếp Tổ cảnh thất bại trong con sông thời gianBọn họ lưu lại trong con sông đó, những năm tháng vĩnh viễn bị nguyên tắc áp chế.

Tổ cảnh!

Cự Đầu!

Hầu tử do trời sinh đất dưỡng này rốt cục đã thành đạo Tổ cảnh thuộc về riêng nó.

Nhưng ở bên kia, thiên lôi màu vàng tinh khiết vẫn chưa tản đi! Nó dường như không có chút uy áp nào, dường như chỉ mà một cột trụ màu vàng tinh khiết chống thẳng lên trời, đứng sừng sững giữa bầu trời.

Nhưng tất cả Cự Đầu trong lòng lại sinh ra cảm giác muốn cúng bái!

- Đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?

- Người thanh niên này, thiên kiếp Tổ cảnh... vậy mà lại có dị biến kiểu này! Quá kinh người! Thật sự là quá kinh người!

- Loại dị biến này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?

- Ta chưa từng nghe nói trên đời này lại có thiên kiếp Tổ cảnh như thế này...

Ở nơi xa xôi vô tận, những Cự Đầu đang nói to nói nhỏ với nhau. Bọn họ không chút nào che giấu nội tâm khiếp sợ của mình... điều đó cơ bản cũng không có cách nào để che dấu.

Sở Mặc cầm trong tay Thí Thiên, đứng ở giữa thiên lôi màu vàng tinh khiết, đang luyện hóa!

Vừa luyện hóa Thí Thiên, cũng vừa luyện hóa chính hắn! Sau đó hắn lấy Thương Khung Thần Giám ra, từ rất xa đánh về phía Hầu tử.

Sau đó sáu Đại Thánh trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Hầu tử.

Trên người Hầu Tử nhất thời tản ra khí tức Đại Đạo vô cùng, bao phủ cả sáu huynh đệ lại.

Trong giây lát, Thương Khung Thần Giám lại bay về, bay vào giữa thiên lôi màu vàng tinh khiết, cũng đang được luyện hóa.

Hỗn Độn Hồng Lô cũng đang tiếp nhận loại rèn luyện này.

- Ha ha, thiên lôi... cho tới hôm nay ta mới chợt phát hiện, vốn dĩ ta lại ước ao loại cơ duyên như này!

Trong mắt Thiên Không lão tổ có khát vọng hiếm có không gì sánh được, nhìn Sở Mặc ở trong thiên lôi màu vàng, ánh mắt trở nên càng thâm thúy, càng xa xăm hơn.

Thiện duyên này kết rất đáng giá!

Đạo đài lôi đình(sấm sét) trên cánh tay trái của Sở Mặc vẫn đang tiến hóa, chưa hề dừng lại.

Đầu của Hồng Hoang Lão Tổ bị Bắc Đẩu Tinh Trận vây khốn lúcnày rốt cục kêu lên một tiếng tuyệt vọng:

- Vì sao? Tại sao lại như vậy? Vì sao một người mới tu đạo được trăm năm... lại có số mệnh như này? Kiếp trước của ngươi là ai? Là ai? Là ai?

Đáng tiếc, tiếng kêu của ông ta hoàn toàn bị Bắc Đẩu Tinh Trận phong ấn.

Những Cự Đầu phía bên ngoài cơ bản không nghe được, không phải, e là bọn họ bị chấn động đến mức muốn tìm cái chết!

Tu đạo trăm năm... trăm năm? Điều này sao có thể chứ? Đến cuối cùng, Sở Mặc cảm giác cánh tay trái của mình rốt cục lột xác lần cuối cùng. Hắn ở giữa thiên lôi màu vàng tinh khiết gầm lên một tiếng.

Sau đó, giơ cánh tay trái lên tung một chưởng về phía Hồng Hoang Lão tổ đang ở trong Bắc Đẩu Tinh Trận.

Ầm!

Đầu của Hồng Hoang Lão Tổ bị đập vỡ!

Máu của Cự Đầu, óc của Cự Đầu, xương của Cự Đầu... tất cả nổ náttừ trong Bắc Đẩu Tinh Trận.

Hư không vũ trụ kia bị đánh thành một lỗ hổng to lớn.

Sau đó hoàn toàn bị hủy hoại!

Một đời Cự Đầu, tu sĩ Tổ Cảnh đã sống hơn 3 triệu năm.

Ngay lúc đó, thân vong đạo tiêu.

Về phần hậu chiêu của ông ta, có thể ngày nào đó quật khởi hay không thì không ai biết được, cũng không ai có thể suy diễn được. Nhưng vào thời khắc này, ông ta đã chết!

Toàn bộ Bắc Đẩu Tinh trận, vèo một cái bay vào giữa tia sáng thiên lôi màu vàng tinh khiết.

Hiện tại, Hầu tử đã che chở sáu huynh đệ chạy tới khu vực an toàn, sau đó vẻ mặt trấn động nhìn thiên lôi màu vàng tinh khiết có thể nhìn thấy từ rất xa kia, không nhịn được mà mắng một câu:

- Biến thái à?

- Đạo hữu nói có đạo lý.

Một Cự Đầu đúng ở một hướng khác, vẻ mặt thiện ý mỉm cười nhìnHầu tử.

- Đạo hữu sao...

Viền mắt hầu tử đột nhiên hơi ươn ướt, nó thầm nghĩ: Rốt cục vẫn không phải con Bát Hầu rồi!