- Mọi thứ ở đây của ta đều phải dựa trong điều kiện những đại nhân vật kia không đến gây khó dễ cho ta, một khi có người để mắt tới ta, thì có lẽ hết thảy của ta sẽ tan biến như bong bóng trong nháy mắt!
Vừa nói, Trinh lại cười cười:
- Được rồi, không nói đến cái này nữa, ta đã chuẩn bị xong lễ vật rồi. Mấy hôm nay các ngươi cứ ở yên đây, chớ đi lung tung. Chờ tin tức của ta.
Trinh nói xong, sau khi thu xếp ổn thỏa cho cả đám thuộc hạ của Mông Nã tướng quân liền lại đội chiếc nón lá rộng vành kia nhanhchóng rời đi.
Trong phòng.
Mông Nã nói với Sở Mặc có chút cảm khái:
- Không ngờ một hành động thiện ý trong lúc vô tình của ta năm xưa, lại đổi lấy loại báo đáp như hôm nay thế này.
Sở Mặc nhìn Mông Nã, khẽ cau mày nói:
- Ngươi chắc chắn nàng đáng tin?
- Nàng là đồng tộc của ngươi. Mông Nã đùa đùa với Sở Mặc.
Sở Mặc lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói:
- Tướng quân, ta muốn ngươi phải hiểu rõ một chuyện, tộc Xích Xà bị chết một tiểu vương gia đấy, vì tìm được chúng ta nhất định họ sẽ treo giải thưởng với giá trên trời. Nhưng Trinh hoàn toàn không nói chuyện này với chúng ta, ngược lại còn cảnh cáo chúng ta, đâu đâu cũng có người tìm chúng ta, không cho chúng ta rời khỏi nơi này…
Sắc mặt Mông Nã có chút khó coi, y nhìn Sở Mặc:
- Không thể chứ?
- Tướng quân thật sự là sinh linh trong vùng tối sao?
Sở Mặc cười cười:
- Ơn cứu mạng ở vùng tối… đáng giá lắm sao?
- Không đáng giá.
Mông Nã có chút ủ rũ, nói:
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?
- Nếu không chúng ta len lén chạy ra ngoài, sau đó mới thăm dò tin tức được chứ?
Sở Mặc nói. Mông Nã gật đầu một cái:
- Được, nghe ngươi.
Hai người có tu vi tổ cảnh muốn rời đi nơi này mà thần không biết quỷ không hay cũng không phải chuyện khó khăn gì. Thậm chí, đến thuộc hạ cùng tộc một mắt của Mông Nã cũng không nhận ra được tướng quân của họ và Sở Mặc đã rời đi.
Kết quả, trước cổng, Mông Nã nói với sắc mặt khó coi:
- Tại sao có thể như vậy?
Một trận pháp, đã được bố trí. Một khi Sở Mặc và Mông Nã xôngqua, ắt sẽ động tới trận pháp này.
Sở Mặc nói:
- Có lẽ… là một cách tự vệ của nàng.
- Không được… hiện giờ ta vô cùng thấp thỏm.
Mông Nã nhìn Sở Mặc:
- Nghĩ cách, chúng ta ra ngoài!
- Bọn họ thì sao?
Sở Mặc ám chỉ những thuộc hạ của Mông Nã tướng quân. Trong mắt Mông Nã thoáng qua chút giằng xé:
- Nếu như Trinh không có mưu đồ khác, đương nhiên bọn họ sẽ an toàn. Nếu như có… cũng không ai thoát nổi!
Lời này thực ra cũng là sự thật.
- Cho nên, chúng ta đi ra ngoài trước, dò hỏi rõ ràng tình hình bên ngoài. Nếu như… nàng thật sự có vấn đề, thì bọn Mông Nhị cũng không phải vật trang trí.
Mông Nã vẫn là rất dứt khoát, nhanh chóng hạ quyết định.
Sở Mặc gật đầu, sau đó, hắn lấy Thí Thiên ra, nói với Mông Nã:
- Động tác phải nhanh!
Đang nói chuyện, Sở Mặc liền giơ tay chém ngay một đao!
Ánh đao lóe lên, nháy mắt chém trận pháp rách ra một kẽ hở.
Tốc độ của nhát đao này quá nhanh, cũng quá ác liệt, cho nên cả trận pháp đều không kịp có bất kỳ phản ứng nào!
Hai người Sở Mặc cùng Mông Nã trực tiếp hóa thành hai hạt bụi chui ra qua cái khe kia. Sau đó, hai người bắt đầu vào trong thành.
Một giờ sau, hai người họp mặt, sắc mặt đều cực nghiêm nghị, nhìn nhau một cái liền hiểu hết tất cả, không phải nhiều lời.
Bởi vì hai người, đều đã nắm rõ tình hình bên ngoài.
- Không quá lạc quan.
Sở Mặc nói.
- Phiền phức lớn rồi!
Mông Nã than thở. ——
Địa vị của tiểu vương gia mà Mông Nã giết chết khá cao, không chỉ là đời sau ruột thịt của Xích Xà lão tiên, mà còn là con rể tương lai của một viên đại tướng dưới trướng Đại Cước tà tôn!
Vùng tối tràn đầy giết chóc, âm mưu và toan tính. Nhưng đối với các sinh linh tầng lớp cao mà nói, giữa hai bên đều phải giữ mối liên hệ, đương nhiên hôn nhân cũng là một trong số đó. Loại hôn nhân này thường sẽ chỉ phát sinh giữa các sinh linh có thân phận địa vị khá được tôn sùng mà thôi.
Như Mông Nã, mặc dù có thân phận và địa vị không thấp trong tộcmột mắt, nhưng vẫn chưa có loại tư cách này.
Tin tức này khiến Sở Mặc cũng phải cảm thấy nhức đầu, thực khó giải quyết.
Vốn cho là đất của Đại Cước tà tôn sẽ là một nơi “quá cảnh” lý tưởng, ai ngờ chỗ này cũng là đầm rồng hang hổ!
Thật quá nguy hiểm!
Bởi vì vị đại tướng dưới quyền Đại Cước tà tôn kia dù có tâm tư ra sao, thì nhất định cũng phải giữ thể diện cho tộc Xích Xà. Một khi MôngNã dám lộ diện ở nơi này, thứ chờ đợi y nhất định là vạn quân cùng trấn áp!
- Đáng chết!
Sắc mặt Mông Nã vô cùng khó coi, y suy tính hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng:
- Anh em, ta không thể tiếp tục liên lụy tới ngươi nữa, ngươi nên đi đi. Ngươi là loài người, đến đâu cũng lẫn vào được. Chỉ cần từ nay về sau mai danh ẩn tích, sau đó tìm cơ hội lọt vào quân đội, thì nhất định sẽ có cơ hội trở lại lối đi. Nhưng ta không được, ta đã hết hy vọng rồi.
Sở Mặc nhìn Mông Nã, cười lắc đầu một cái:
- Tướng quân, ta hỏi ngươi một vấn đề.
Mông Nã hơi ngẩn ra:
- Vấn đề gì?
Sở Mặc nói:
- Cảnh giới như của tướng quân trong khắp vùng tối được coi như cao hay thấp?
Mông Nã nói không chút do dự:
- Nếu một chọi một, chỉ cần những bậc cự phách kia không ra tay, thì ta chẳng sợ ai cả! Không dám nói là vô địch, nhưng ít ra… sinh linhcó thể đấu một mình với ta cũng không nhiều.
- Tướng quân biết không, ở vũ trụ trước kia của ta, cảnh giới như của tướng quân, chỉ tổ cảnh thôi cũng đã được gọi là cự phách. Những cự phách trong vùng tối hiện nay như Độc Mục đại tôn, Tam Diệp thiên tôn, Xích Xà lão tiên, Huyết Hà đại tôn và Đại Cước tà tôn ở vũ trụ trước kia của ta đã là cao cấp nhất rồi.
Mông Nã nhìn Sở Mặc mặt đầy khiếp sợ:
- Anh em… ngươi, ngươi không phải sinh linh trong vùng tối? Ngươi đến từ những vũ trụ khác? Sở Mặc gật đầu một cái:
- Đúng vậy, là ta vô tình đi lầm vào vùng tối, nơi ta vốn phải đến, hẳn là lối đi. Giữa chừng… xảy ra chút chuyện không may.
Mông Nã nhìn Sở Mặc với vẻ mặt rõ như đang nói ta chưa đừng đi học nhưng ngươi cũng đừng có lừa ta: