Căn cứ vào mấy vấn đề này, hơn nữa Quách Dao Dao thật sự là một phiền phức rất lớn, cho nên Sở Mặc quyết định mạo hiểm trở lại, gặp Quách Xương một lần!
Lúc này, Sở Mặc dùng tốc độ cao nhất chạy đi, chỉ dùng hai ngày hắn đã về tới nơi lạnh giá đó.
Sau đó Sở Mặc mở thần thức ra, liên lạc với Quách Xương.
Bên kia hầu như trong nháy mắt đã đáp lại, hơn nữa có vẻ vô cùngkinh ngạc:
- Tại sao ngươi lại trở lại?
- Hộ tống con gái của ông về.
Sở Mặc đáp lời.
Bên kia dường như hơi ngạc nhiên, chỉ có điều lập tức giống như hiểu ra cái gì nên trả lời lại một câu cho Sở Mặc.
- Chờ ta!
Mấy canh giờ sau, Sở Mặc gặp được Quách Xương. Lúc này, chỉ có một mình Quách Xương tới.
Hơn nữa, cách ăn mặc của ông ta là thường phục, ngay cả dáng dấp cũng đã có thay đổi không nhỏ. Tin là ngay cả người quen biết ông ta như Quách Tú cũng chưa chắc có thể liếc mắt một cái đã nhận ra ông ta.
Quách Xương mặc dù không có cách nào che giấu đạo và tràng vực trên người ông ta, nhưng ngụy trang một chút như này vẫn không có vấn đề gì cả.
Nhìn thấy Sở Mặc, trước tiên, Quách Xương cũng không hỏi con gái của mình ở đâu, chỉ nhìn sâu Sở Mặc:
- Quả nhiên là cậu vẫn trở về!
Một câu nói này, trong lòng Sở Mặc nhấc lên sóng to gió lớn.
- Ông quả nhiên là biết ta!
Sở Mặc cũng không quanh co mà vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quách Xương.
- Sở công tử cái thế vô song, anh kiệt trong Thông đạo ai chẳng biết?
Trên mặt Quách Xương nở nụ cười:
- Sở Công tử đã từng là một anh kiệt cái thế quân lâm thiên hạ!
- Đã từng? Ta cũng họ Sở?
Sở Mặc cười khổ một cái.
- Sở thị... Đã từng là vương tộc của Thông đạo, là cổ tộc đứng đầu. Chỉ có điều từ năm công tử luân hồi, dòng dõi vương tộc đột nhiên bị hủy diệt chỉ trong thời gian ngắn. Mọi người, tất cả đều bị diệt, bao gồm cả một Thái Thượng lão tổ trong vương tộc.
Quách Xương thẳng thắn nói không chút giấu diếm, kể hết ra chuyện cũ năm xưa.
- Trên thực tế, chuyện này ở Thông đạo không coi là bí mật gì. Nhưng là một điều cấm kỵ, người có can đảm đề cập tới không nhiềulắm.
- Rất nhiều người biết chuyện đều nói Sở công tử động vào đại cấm kỵ, tự biết khó thoát được kiếp nạn cho nên chọn luân hồi tu luyện lại từ đầu.
- Đại tổ?
Sở Mặc nhìn Quách Xương.
Quách Xương nói:
- Thái Thượng siêu việt nắm trong tay cao thủ của Thông đao, đương nhiên, ta chưa từng gặp, chỉ là nghe nói thôi.
- Trên đời này quả thực sẽ có cảnh giới cao hơn cả Thái Thượng sao?
Sở Mặc nhìn Quách Xương, cảm giác không thể tin nổi.
Cảnh giới như Thái Thượng đã làm kẻ khác không thể tưởng được rồi. Với Tổ cảnh... hoàn toàn không có cách nào để biết được đạo của Thái Thượng cả. Rất khó tưởng được, Đại tổ Thái Thượng siêu việt... sẽ là cao thủ bậc nào.
- Ngay cả là Thái thượng cũng không chạy thoát được vũ trụ mênh mông, cũng không thể thật sự thọ cùng trời đất. Nếu nói bất tử bất diệt, ra ngoài tam giới, không còn trong ngũ hành chẳng qua là một nguyệnvọng tốt đẹp của tu sĩ mà thôi.
Quách Xương nhàn nhạt nói:
- Trên thực tế, tuổi thọ của một ngôi sao từ trước đến nay ít nhất đều có mấy tỉ năm, thậm chí có ba ngôi sao từ xa xưa cũng đã có sinh mệnh cả mấy nghìn tỷ. Về phần những lục địa cực lớn phiêu diêu trong các vũ trụ càng có khả năng tồn tại cả trăm tỷ năm thậm chí là hơn cả trăm tỷ năm. Trên đó chôn giấu bao nhiêu bí ẩn xa xưa, ai có thể biết hết được? Vũ trụ vô biên vô hạn, ngay cả có là cao thủ Thái thượng cũng khó có thể chạm vào bí mật nòng cốt chân chính đó. Nhưng, đến cảnh giới Đại Tổ cảnh rồi mới có thể biết một, hai?
Sở Mặc trầm mặc, trong lòng cười gượng. Dựa theo cách nói củaQuách Xương, hắn đã từng vô cùng uy phong... thậm chí ngay cả cấm kỵ Đại tổ cũng có thể động vào?
- Cậu bây giờ đã thành công? Sở Mặc hơi mờ mịt nhíu mày:
- Đúng vậy, chắc là có thể!
- Thật tốt quá!
Vẻ mặt Quách Xương kinh hỉ, sau đó nhìn Sở Mặc nói:
- Chúng ta làm một giao dịch đi!
- Giao dịch?
Sở Mặc kỳ quái nhìn Quách Xương.
- Cậu giúp ta chém rơi nửa khối thần cách trên người con gái ta, sau đó lại giúp ta chém rơi khối thần cách chết tiệt trong đầu của thê tử ta... ta có thể cung cấp cho Cậu số lượng lớn tài nguyên, cho cậu sự che chở bảo hộ, cho cậu ở nơi biên thùy vô cùng lạnh lẽo này an tâm tu luyện. Ta dám đảm bảo ở trên địa bàn của ta, trừ phi có Đại Tổ giáng lâm, nếu không thì ai cũng không động được đến cậu!
Quách Xương nhìn Sở Mặc:
- Ta còn có thể nói cho cậu những chuyện của cậu mà cậu muốn biết, chuyện mà ta biết! Cho dù chuyện có cơ mật như thế nào, chỉ cần ta biết ta sẽ không giấu cậu!
Sở Mặc có thể cảm giác được lúc Quách Xương nói những lời đó, tâm tình rất kích động, hơn nữa khí tức trên người gã tràn đầy sự chân thành, không chút nào dối trá. Sở Mặc cũng tin, vào lúc này lời nói của Quách Xương cũng đều là lời thật lòng.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Ta có thể giúp ông, nhưng ta sẽ không ở lại đây.
Quách Xương nhìn Sở Mặc:
- Bản thân ta cho tới giờ không sợ chút phiền phức nào.
Đều là nhân vật đứng đầu vô cùng thông minh, không cần Sở Mặc nói Quách Xương đã hiểu nguyên nhân mà Sở Mặc không ở lại nơi này của gã.
- Không, ta sợ.
Sở Mặc cười nói:
- Ông tốt nhất là có thể xử lý sạch sẽ tin tức bọn ta xuất hiện. Nếu không, ông phiền, ta cũng phiền!
Quách Xương suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý:
- Được rồi, ta đồng ý!
Sau đó, Quách Xương dẫn theo Sở Mặc, đi tới một nơi khá bí ẩn. Mẹ của Quách Dao Dao - nữ nhân gã yêu nhất, giới thiệu cho Sở Mặc.
Đây là một người phụ nữ nhìn qua không đẹp đến nỗi làm người takinh diễm, nhưng nhìn kỹ lại đẹp tuyệt sắc vô song. Một khí chất dịu dàng, cử chỉ đoan trang, vừa nhìn đã tràn đầy phong phạm.
Nữ tử Tổ cảnh này cho dù khi nghe tin Sở Mặc có thể giúp bà ấy chém thần cách thì cũng không có vẻ gì kinh ngạc. Chỉ ôn nhu nhìn Quách Xương:
- Thật ra, thế nào cũng được.
Ý của bà ấy rất đơn giản, chỉ cần ta ở bên cạnh chàng, ta cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào! Lệnh bài Phong Thần ở trên tay của chàng, chàng cũng sẽ không hại ta, ta có gì phải lo lắng chứ? Nhưng thái độ của Quách Xương lại vô cùng kiên quyết, đó chính là thần cách chết tiệt trong đầu của thê tử phải chém bỏ!