- Thương Cổ thành chủ xảy ra vấn đề, cần phải có người thay thế. Ngươi qua bên đó làm thành chủ, nhất định phải xử lý tốt chuyện ở đó. Nhớ kỹ, không nên chỉ nhìn việc lớn mà còn phải để ý các việc nhỏ nữa. Tiền thành chủ đã ở bên đó mấy vạn năm, toàn bộ người trong thành đều có thiên ty vạn lũ quan hệ với ông ta. Nên nhiệm vụ lần này sẽ rất gian khổ, nó vừa là cơ hội, lại vừa là khảo nghiệm với ngươi. Ngươi dẫn đám người ở Phong thần bảng qua kia một chút cũng tốt nhưng nhất định phải thật chú ý. Nếu bên kia có thái độ bất hảo, tước đoạt lệnh bài Phongthần của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ mang danh vô năng cả đời đấy.
Một vị trưởng lão trong gia tộc Cổ thần vốn ủng hộ Cổ Băng Băng, đã tranh thủ dặn dò nàng.
- Tuy nhiều người nghĩ việc này khó nhằn nhưng ta lại nghĩ như vậy sẽ tốt hơn việc ngươi trực tiếp mang đám người kia ra chiến trường.
Trưởng lão nói thẳng.
Cổ Băng Băng gật đầu, vẻ mặt cảm kích:
- Ta biết thúc tổ muốn tốt cho ta. Băng nhi rất cảm kích thúc tổ đã dẫn dắt và chỉ điểm Băng nhi từ đó đến nay.
- Từ trước đến nay gia tộc Cổ thần đều do nam giới làm chủ, rất ít khi xuất hiện nữ hài tử ưu tú như ngươi. Trong mắt ta, gia tộc Cổ thần cần có sự thay đổi, cần có người con gái trẻ tuổi như ngươi hỗ trợ xử lý. Nữ nhân xử lý mọi việc thường nhu hòa hơn, sẽ xây dựng hình tượng tốt cho gia tộc. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, nhu hòa cũng cần tùy đối tượng, tùy nơi, tùy lúc. Ví dụ như với Cổ Đông thì…
- Ngươi không phải nói nhiều. Thúc tổ đã sống nhiều năm nhưvậy, sớm nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian. Nếu Cổ Đông còn khiêu khích ngươi, ngươi cứ hung hăng xử lý nó. Dù nó có là đệ đệ của ngươi thì cũng đừng dung túng hay thu liễm. Ngươi không biết, nhiều người đang âm ầm nhìn ngươi đó. Ta vốn không muốn nói cho ngươi, muốn ngươi tự hiểu nhưng giờ ta phát hiện, ta đã sai rồi.
- Thúc tổ… Băng nhi đã khiến ngài phải thất vọng.
Cổ Băng Băng cúi đầu, nhẹ giọng nói.
- Ý ta không phải thế. Có một số việc, ngươi còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm, dĩ nhiên sẽ không biết xử lý thế nào. Ta nói ta sai vì đáng lẽ ta nên sớm nói cho ngươi biết, chứ không phải chuyện gì cũng đểngươi phải tự hiểu ra.
- Thúc tổ…
Con ngươi của Cổ Băng Băng ngấn lệ.
- Con à, chuyện này cứ nghe ta. Dưới trướng của ngươi có một lực lượng mạnh thế sao ngươi không sử dụng chứ? Ta nói rồi, tùy người mà đối xử. Nếu đối với ai ngươi cũng như thế thì nhất định gia tộc sẽ nghĩ ngươi là người mềm yếu.
Trưởng lão nói xong đưa cho Cổ Băng Băng một lệnh bài, nói tiếp:
- Đây là thành chủ lệnh của Thương Cổ thành. Đợt này ngươi sẽ phải hoàn toàn dựa vào đám tu sĩ Phong thần bảng kia. Nhớ kỹ, ngoạitrừ bọn họ, gia tộc sẽ không trợ giúp gì cho ngươi đâu. Đến đó rồi, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Con đường này sẽ gian khổ đấy, ngươi hiểu không?
- Thúc tổ, Băng nhi hiểu. Xin ngài yên tâm, Băng nhi sẽ không để ngài thất vọng.
Cổ Băng Băng khom người thi lễ với trưởng lão, trong lòng đầy cảm kích.
Trưởng lão cũng có vẻ vui mừng. Mặc kệ thế nào thì đứa bé này vẫn là một đứa có nhân phẩm rất tốt. Thiên phú của nàng tốt, năng lực quản lý lại xuất sắc. Đây mới chính là nguyên nhân khiến các trưởng lão coitrọng nàng.
Nàng chỉ cần thêm một chút cơ hội để rèn luyện, và một chút vận khí.
Nhiệm vụ này đối với Cổ Băng Băng đúng là không dễ tí nào. Trưởng lão không nói thẳng nhưng Cổ Băng Băng có thể tưởng tượng được tình trạng của Thương cổ thành. Nàng không có kinh nghiệm không có nghĩa là nàng không có đầu óc, nếu không, sao nàng có thể nắm giữ lệnh bài chưởng quản Phong thần bảng.
Sau khi trưởng lão đi, việc đầu tiên Cổ Băng Băng làm là vận dụngquan hệ cá nhân, trực tiếp tìm hiểu tin tức liên quan đến thành chủ Thương Cổ thành.
Trong lãnh địa của Cổ thần gia tộc có khoảng hơn vạn tòa thành như Thương Cổ thành. Vì thế không phải tin tức nhỏ to nào cũng truyền đến chỗ Cổ Băng Băng. Nếu muốn biết, phải đi tìm hiểu chi tiết, mà muốn tìm hiểu phải có nhân mạch và khả năng.
Cổ Băng Băng không thiếu mạng lưới giao thiệp, cũng chẳng ngại cái khoản phí tổn nho nhỏ này, chẳng mấy chốc, nàng đã có tin tức mình muốn. Nhìn tin tức trong tay, Cổ Băng Băng nhức đầu. Giờ nàng mới hiểu vì sao trưởng lão bình thường ít nói lại dặn đi dặn lại nàng như thế. Tình hình ở Thương Cổ thành cực kỳ phức tạp.
Đứng lúc này đột nhiên có tiếng người thô lỗ truyền đến:
- Tỷ tỷ yêu quý của ta, nghe nói ngươi muốn đi làm thành chủ hả. Ha, nếu có người ở đó thì tốt lắm đó.
- Cổ Đông!
Lửa giận chợt bùng phát trong lòng Cổ Băng Băng.
Cổ Đông đã đi vào trong nhà, đuôi lông mày nhíu nhíu, cười hì hì nhìn Cổ Băng Băng nói:
- Tỷ tỷ à, có cần đệ đệ giúp ngươi một tay không? Thương Cổ thành chẳng tốt lành gì, ngoài có đạo tặc, trong có một mớ bòng bong từ vô số năm. Chức thành chủ của ngươi có khi chỉ mang tính chất tượng trưng thôi. Sợ rằng lần này ngươi phải để gia tộc thất vọng rồi.
Cổ Đông vừa nói vừa dùng thần niệm, khiến cho toàn bộ người ở Cổ Thần lĩnh nghe thấy tiếng.
Không ít người hoảng sợ khi nghe thấy hai chữ đạo tặc Toa Lan. Cho tới bây giờ thông đạo không phải là chốn tiên cảnh gì, càng không phải là thế ngoại đào nguyên nào đó. Chỗ này có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ.
Tuy không phải chỗ nào cũng có sinh linh ở tổ cảnh nhưng tổ cảnh ở đây cũng chẳng thấm vào đâu. Thông đạo bất ổn, tùy thời lại có sinh linh từ ngoài tiến vào phá hoại. Trong thông đạo, trừ những đại tộc cổ xưa còn có các thế lực khác nữa.
Đạo tặc Toa Lan là một thế lực gồm các sinh linh tương đối nguy hiểm. Tuy nhiên, so sánh với đại tộc vẻ ngoài đạo mạo bên trong mục nát, phương thức hành động của đạo tặc Toa Lan trực tiếp hơn.
- Chúng ta không tạo ra tài nguyên tu luyện mà chúng ta là người sở hữu nó.
Đây chính là câu khẩu hiệu của đạo tặc Toa Lan.
Nó biểu hiện hết sự kiêu ngạo, cuồng vọng và khát máu của nhóm thế lực này.
Lẽ ra một thế lực như vậy sẽ không thể tồn tại ở thông đạo. Chỉ cần các cổ tộc lớn đồng tâm hiệp lực thì có thể tiêu diệt bọn họ rồi. Không nói đến nhiều cổ tộc, chỉ cần một cổ tộc như Cổ thần gia tộc cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ. Nhưng làm như vậy sẽ bị tổn thất rất lớn. Bất cứ đại tộc nào cũng không nguyện bị tổn thất như vậy, dù gia tộc được cho là Thần, nắm giữ Phong thần bảng cũng thế.