Thí Thiên Đao

Chương 2075: Người này còn cứng rắn hơn cả người kia (1)



Cổ Băng Băng không nói.

Toa Lan nói:

- Mấy ngày trước có 4 người giết một thành viên Tổ cảnh nhóm đạo tặc Toa Lan, ba Tổ cảnh bị thương nặng, còn giết hơn 100 thành viên đạo tặc Toa Lan cảnh giới Đại Thánh đỉnh. Chỉ cần ngươi giao 4 người đó ra đây, chuyện ngày hôm nay coi như thôi. Tỷ tỷ đảm bảo với ngươi, sau này một ngày ngươi còn ở Thương Cổ thành này, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không động đến Thương Cổ thành của ngươi! Hơn nữa, các ngươi không phải tiến cống chút tài nguyên nào!

- Trước đây phải tiến cống?

Cổ Băng Băng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

- Không phải ngươi cho là?

Toa Lan cười nhạt.

- Quả thực là sỉ nhục!

Cổ Băng Băng nói, sau đó nàng nhìn Toa Lan:

- Muốn đánh thì đánh đi, 4 người kia ta không biết bọn họ là ai, cũng không biết bọn họ ở đâu, nhưng cho dù biết ta cũng sẽ không giao cho ngươi! Bởi vì bọn họ giúp ta chặn một đại kiếp của Thương Cổ thành ta. Ta cảm ơn bọn họ còn không kịp, làm sao lại giao họ cho kẻ địch được chứ?

- Ngươi thật sự nghĩ vậy?

Ánh mắt của Toa Lan trở nên nguy hiểm:

- Chẳng lẽ ngươi cho là... Toa Lan ta không dám đấu sao?

- Đánh thì đánh, không nên nói nhảm nhiều như vậy!

Hầu tử ở một bên nói. Trong đôi mắt của Toa Lan trong giây lát bắn ra hai tia sáng sắc bén, hóa thành hai thanh lợi kiếm chém về phía Hầu tử:

- Ồn ào!

Hỏa nhãn kim tinh của Hầu tử trong nháy mắt đã mở ra đồng thời bắn ra 2 tia thần quang, làm hai thanh lợi kiếm bắn ra từ mắt Toa Lan nát bấy, lạnh lùng nói:

- Đừng tưởng rằng ngươi là vô địch, nữ nhân!

Toa Lan cười ha ha, tay đang giơ lên rất cao trong nháy mắt đã rơi xuống. Trong quá trình đó, tia máu đỏ tươi chợt sáng lên, chém thẳng về phía cánh tay của Toa Lan.

Tiếp đó, Toa Lan dường như ngay một động tác phòng ngự cũng không kịp làm, cũng có thể nói nàng ta cơ bản không muốn làm bất kỳ hành động gì, dường như hoàn toàn không nhìn thấy tia huyết sắc đó. Trên thực tế, những người khác cũng không thấy được.

Nhanh!

Quá nhanh! Nhanh đến mức tột đỉnh!

Loại nhanh chóng đó ảnh hưởng đến cả quy tắc thời gian.

Cánh tay của Toa Lan... trong nháy mắt đã rơi xuống.

Sau đó một thân ảnh xuất hiện trước mặt Toa Lan, một đao đầy máu đặt ngang trước mặt Toa Lan. Một thanh âm trầm thấp vang lên:

- Tất cả dừng tay.

Hầu tử và Thiên Không lão tổ, sáu Đại Thánh, còn cả La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ và đám Huyền Huyền nữa, còn có rất nhiều người trênPhong Thần bảng, trong nháy mắt thấy được bóng dáng đó thì đều hoàn toàn ngây người.

Sở Mặc!

Hắn thực sự ở đây!

Hơn nữa... hắn vậy mà đã tới!

Vậy mà lại hiện thân!

Hắn vậy mà lại giúp đỡ Cổ Băng Băng, một chiêu đã chế trụ ToaLan.

Đây là tình huống gì?

Ngay cả Sở Mặc trước đó đã đoán ra tám, chín phần mười là Hầu Tử và Thiên Không lão tổ ở đây thì lúc này đầu óc cũng hơi không đủ dùng.

Bởi vì theo bọn họ, Sở Mặc thật không có lý do ra tay.

Chỉ cần hắn hiện thân, Cổ Băng Băng sẽ nhất định đoán ra hắn là ai. Đến lúc đó thì làm sao còn ở chung? Làm sao mà cảm tạ? Còn đối địchà? Với tính cách của Sở Mặc, nhất định sẽ dẫn đám bằng hữu Hầu Tử đi.

Ở trong này quan hệ phức tạp, ngay cả hầu Tử cũng không nhịn được mà vò đầu.

Cổ Băng Băng cũng giật mình, nàng nhìn tu sĩ trẻ tuổi chợt lao tới đó, tim treo ngược lên, tiếp đó là vẻ mặt kinh sợ.

Toa Lan là người dễ dàng bị khống chế như thế sao? Đừng thấy nàng ta có khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, đó chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi!

Nàng ta là một thủ lĩnh cường đạo bướng bỉnh từ trong xương cốt! Loại tàn nhẫn và băng lãnh đó đã rót vào máu ngấm vào linh hồn của nàng ta rồi. Toa Lan chẳng biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, chiến lực ngay cả cao thủ của gia tộc Cổ Thần cũng không dám khinh địch, coi thường.

Nhưng thanh niên này vậy mà cứ như vậy lao ra ngoài.

Hơn nữa... Hoàn toàn thành công!

Thực sự thành công!

Điều này thật khó mà tin được! Thời gian dường như dừng lại vào giờ phút này. Mọi người đều sững sờ ở đó.

Đám thành viên Toa Lan đạo tặc cũng đều ngây ra như phỗng, không dám động.

Thần minh đại tỷ trong lòng bọn họ... cứ như vậy mà bị người ta bắt rồi?

Điều này là thật sao?

Là thật sao? Toàn bộ quá trình nói ra hình như rất dài, nhưng trên thực tế chỉ là tia chớp lóe lên trong nháy mắt, không, ngay cả nháy mắt cũng không tới!

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một tia sáng màu máu máu lóe lên sau đó là cảnh Sở Mặc chế trụ Toa Lan.

Thậm chí ngay cả bản thân Toa lan cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, nhưng nàng ta cũng không hoảng loạn.

Kinh nghiệm nhiều năm sinh tử làm nàng ta trong nháy mắt đã ổn định lại tâm tình của mình. Thần niệm nàng ta khẽ động, một cánh taymọc ra giống như củ sen lộ ra bên ngoài, trắng noãn trơn bóng, nhìn cũng không giống với cánh tay rơi dính đầy bụi dưới đất của nàng ta.

Ầm!

Cánh tay kia của ả rơi xuống bên ngoài Thương Cổ thành nổ lên tiếng ầm ầm, hình thành một hố sâu vô cùng lớn.

Một tiếng vang rất lớn làm rất nhiều người mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.

Sau đó, đôi mắt đẹp của Toa Lan nhìn mặt của Sở Mặc, lạnh lùngnói:

- Muốn uy hiếp ta? Giết ta đi! Các huynh đệ, giết bọn chúng cho ta!

- Làm như ta không dám vậy?

Thí Thiên trong tay Sở mặc nhẹ nhàng nhấn một cái trên cổ của Toa Lan, một tia máu đỏ tươi trong nháy mắt chảy ra ngoài. Đây cũng không phải vết cắt tầm thường. Mặt trên của Thí Thiên ẩn chứa lực lượng sát đạo vô cùng lớn, coi như là hoàn toàn khống chế Toa Lan.

Toa Lan không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, trên khuôn mặt bình tĩnh có vẻ giận dữ.

- Dừng tay!

- Không được làm thủ lĩnh của bọn ta bị thương.

- Chuyện gì cũng từ từ... đừng làm hại nàng ấy!

Thành viên Toa Lan đạo tặc sau lưng Toa Lan nhất thời xao động, không ai ra tay, tất cả đều căng thẳng nhìn Sở Mặc.

Ở sau lưng Toa Lan thậm chí bọn họ còn đặt cho Toa Lan một biệt hiệu, là “nữ vương bò cạp”. Nhưng bọn họ vẫn nghĩ cho Toa Lan, không muốn Toa Lan bị chút tổn thương nào. Toa Lan tức đến mặt cười tái nhợt, căm tức nhìn Sở Mặc:

- Tiểu tử, ta nhớ mặt ngươi rồi!

- Có thể để cho đường đường thủ lĩnh Toa Lan đạo tặc nhớ mặt cũng là một chuyện tốt.

Sở Mặc nhàn nhạt nói.

- Ngươi muốn làm gì? Đưa ra điều kiện của ngươi đi!

Toa Lan nhìn Sở Mặc, nhàn nhạt nói.