Đạo lữ của Linh Thông thượng nhân trong hình ảnh là một tu sĩ ở tổ cảnh, nàng tựa hồ rất lo lắng về thần cách trong đầu Linh Thông thượng nhân. Sau đó, nàng đề nghị Linh Thông thượng nhân đến vương tộc Sở thị.
Nếu có một nơi có thể giải được thần cách thì đó chính là Sở thị.
Vì thế, Linh Thông thượng nhân dẫn theo nữ nhi mười sáu, mườibảy tuổi của mình đến vương tộc Sở thị.
Tiện thể nói luôn, khi Sở Mặc vừa thấy cô gái kia, hắn cảm giác rất quan thuộc. Nàng giống như Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y gộp lại vậy. Một vẻ đẹp thanh thuần, lại ngây thơ.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y nhìn thấy người thiếu nữ kia thì cũng trầm mặc.
Đời này, Linh Thông thượng nhân sống rất khiêm tốn, bí ẩn. Đến vương tộc Sở thị, ông gặp một thanh niên.
- A…
Nhìn thầy người này, cả Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y cùng hét lên kinh hãi, nhìn về phía Sở Mặc.
Hai người giống nhau như đúc, không khác Sở Mặc hiện tại tí nào.
Điểm khác biệt duy nhất chính là khí chất và màu tóc. Trong hình ảnh, Sở công tử kia tóc đen, khí tức phi thường ôn nhuận, thoạt nhìn chính là một công tử quý tộc chân chính.
Bên cạnh Sở công tử này còn có một thiếu nữ rất đẹp. Sở Mặc nhìnthấy cô gái kia, không nhịn được cười khổ. Người đó chính là Sở Sở. Đúng thế, kiếp trước hai người là huynh muội. Bảo sao kiếp này lại có cảm giác tâm linh cộng hưởng, thân cận từ tận tâm hồn.
Sở Mặc im lặng xem tiếp.
Trong hình, Linh Thông thượng nhân và Sở công tử nói chuyện rất nhiều, cũng rất vui vẻ. Cuối cùng, Sở công tử đưa bọn họ đi, thiêu nữ mà Linh Thông thượng nhân nắm tay còn cẩn thận quay lại nhìn Sở công tử, lưu luyễn không muốn rời đi, phất tay chào thiếu nữ bên cạnh.
Hình ảnh lại thay đổi. Nữ nhi của Linh Thông thượng nhân mộtmình lặng lẽ đến vương tộc Sở thị. Hình ảnh này rất ngắn.
Linh Thông thượng nhân giải thích:
- Với thủ đoạn của ta chỉ có thể ngược dòng tìm được một chút ký ức, không có tình tiết cụ thể khi tiểu nữ gặp gỡ Sở công tử. Ta nghĩ chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện tình yêu nam nữ thôi. Lần đầu tiên gặp Sở công tử, công tử từng nói với ta rằng đang nghiên cứu cách thức xử lý tận gốc thần cách. Khi đó, ta rất nóng lòng nhưng lại quên không nhắc nhở hắn rằng phải cẩn thận. Có một đôi mắt chí cao vô thượng đang trông chừng các sinh linh trong thông đạo, có thể nghiên cứu cách chặt đứt thần cách nhưng phải chú ý an toàn, nếu không được thì luân hồi đi. Linh Thông thượng nhân thở dài nói:
- Nào ngờ ta nhất ngữ thành sấm, chẳng bao lâu, Sở công tử thật sự phải đi luân hồi. Sau một thời gian, toàn bộ vương tộc Sở thị không biết vì sao mà tan thành mây khói. Cả thông đạo, rồi cả cổ tộc đều kín tiếng, không hề nhắc tới vấn đề này. Cũng chính lúc đó, ta rốt cuộc biết có một số chuyện không được thích hợp.
- Có lẽ vì ta đã luân hồi rất nhiều lần nên linh hồn ta bị đánh dấu. Ngược lại, khi ta ý thức được có điều bất thường, ta bắt đầu lưu lại tư liệu, dùng các tư liệu này để xác minh rất nhiều chuyện. Nhưng ta không tính đến, nữ nhi của ta, sau khi biết Sở công tử vào luân hồi, dĩ nhiên cũng đi theo. Ta không thể không thi triển thủ đoạn nghịch thiên, táchhồn phách của nàng thành hai người đưa vào thế giới của Sở công tử đến. Nhưng luân hồi quá huyền ảo, không ai nghĩ tới phải đến mười mấy kỷ nguyên sau mọi người mới có thể gặp mặt.
Linh Thông thượng nhân nhìn Sở Mặc, lại nhìn Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y:
- Trong thời gian này, ta đã tu luyện đến Thái thượng một lần nữa rồi.
Sở Mặc nghe đến vậy hít sâu nói:
- Nên ta chính là Sở công tử còn hai người bọn họ là con gái của ngài à?
- Đúng thế.
Linh Thông thượng nhân nhìn Sở Mặc nói:
- Từ lần luân hồi đó đến đời này, sau khi trở lại Tú Thủy sơn trang, biết hết tiền căn hậu quả, ta bắt đầu bố trí, kể cả các việc ở La Thiên đại vũ trụ nữa. Sau đó, ta muốn khống chế ngươi, không muốn ngươi bị chú ý sớm quá. Nhưng có một số việc không phải muốn mà được. Bây giờ có thể ngươi đã thu hút sự chú ý của một số tồn tại rồi.
Sở Mặc hỏi:
- Vì sao đời này ngài vẫn còn mạnh khỏe vậy?
Linh Thông thượng nhân nói:
- Ngươi có thể thấy ta ở Thái thượng sao?
- Ngài che mắt thiên cơ ư?
Sở Mặc kinh ngạc.
- Ta che mắt thiên cơ đó.
Linh Thông thượng nhân nhìn Sở Mặc, từ tốn nói:
- Hơn nữa ta có rất nhiều phân thân, bố trí sắp xếp nhiều thứ trong vũ trụ. Ta không trực tiếp ảnh hưởng ở chiến trường viễn cổ nhưng ta khống chế cho vũ trụ này không có quá nhiều tu sĩ tổ cảnh. Như vậy, thời gian chiến trường mở ra sẽ dài hơn. Đồng thời, ta gửi gắm hy vọng vào ngươi, hy vọng một ngày nào đó ngươi có năng lực chém thần cách.
- Như thế đến bây giờ ngài vẫn còn thần cách phải không?
Sở Mặc hỏi.
Linh Thông thượng nhân gật đầu:
- Không sai, nó đi kèm hồn phách của ngươi. Một khi nhiễm phải thì vĩnh viễn đừng mong vứt bỏ nó.
- Hiện tại ta đã có thể chém thần cách rồi. Hơn nữa ta cũng đã chém nó trong tinh thần thức của ta rồi.
Sở Mặc nghiêm túc nói.
Linh Thông thượng nhân lắc đầu:
- Ngươi thật sự chém được thần cách ư? Nó khắc sâu trong linh hồn như một loại bản năng trước khi nó phủ vào thần thức của ngươi ngươi đã chém nó rồi. Nhưng ngươi không chém được thần cách của ta đâu, ít nhất hiện tại thì không.
- Vì sao vậy? Vì chênh lệch cảnh giới quá nhiều ạ?
Sở Mặc hỏi.
- Đúng thế, khi đến cảnh giới Thái thượng, ngươi có thể chém được thần cách của ta.
Linh Thông thượng nhân khẽ thở dài:
- Nhưng nếu ngươi đến Thái thượng rồi ngươi sẽ bị mấy vị kia đểmắt tới.
- Bị để mắt thì sao chứ?
Linh Thông thượng nhân cười khổ:
- Ngươi thấy ta đó, biết thế nhưng vẫn rơi vào vòng luân hồi luẩn quẩn.
- Không chỉ có ta mới lên Thái thượng theo con đường đó mà.
- Nhưng ngươi họ Sở. Cả cái thông đạo này, từ xưa đến nay chỉ có mình ngươi có bản lĩnh này thôi. Người kia năm đó có thể hủy diệt Sởthị một lần rồi, hiện tại, cũng có thể trấn áp ngươi lần nữa. Ngươi không phải hoài nghi năng lực của người đó.
- Như vậy thì sao ngài lại trăm phương ngàn kế dẫn ta đến thông đạo chứ? Ta muốn ngài nói thật.
- Ngươi muốn nghe nói thật sao. Điều ta muốn chính là khi ngươi vào Thái thượng, ngươi hãy trảm ta một đao. Ngươi chỉ có cơ hội trảm duy nhất một lần thôi.
Sở Mặc lập tức hiểu được ý của Linh Thông thượng nhân. Linh Thông thượng nhân lại nói:
- Nhưng ta vẫn thấy rất mâu thuẫn. Tuy đó là số mệnh của ngươi, ta chỉ thúc đẩy nó thôi nhưng ta lại thương cho con gái ta.
- Chẳng qua việc này sẽ không thể ngăn cản được mà.