Thí Thiên Đao

Chương 2248: Không có nếu như (1)



- Ngọa tào… Bọn họ chỉ có thông minh!

Từ cảnh giới rơi xuống Tổ cảnh, sau đó đối ngoại tới triệt để mất đi hy vọng, lời nói và cử chỉ của Đông Phương Vân Lạc đều cùng đi đã xảy ra khó có thể tưởng tượng biến hóa lớn. Lúctrước, lời như vậy, là tuyệt sẽ không từ trong miệng họ nói ra được.

Bất quá y cũng đích xác là nói lời thật lòng, trong lòng quả thực quá ước ao như bọn họ tự hành hóa đạo rồi. Tuy là chuyện cho tới bây giờ, Sở Mặc đã không gảy mài bọn họ, lực lượng nguyên thần của bọn họ cũng đã sắp triệt để khô kiệt. Nhưng dạng này bị người đem đầu treo ở trên cột cờ, suốt năm tiếp thu vải gió dầm mưa, tuy là không đả thương được bọn họ, nhưng tư vị kia, lại có ai có thể hiểu?

Tìm vui trong bể khổ? Đó là triệt để tuyệt vọng đến triệt để buông tha?

Nếu như trước, bọn họ có thể có dũng khí tự hành hóa đạo, tội gì gặp phải những loại khổ sở này?

- Không đúng rồi?

Đông Phương Hằng Thái ở một bên nói rằng:

- Cổ tộc Dạ thị... Không phải có bốn Tôn Cổ Tổ Thái thượng sao?

- Hai vị, thật tình sám hối, đã trở thành một thành viên của Liên Minh Tinh Anh. Ta tuyệt đối mở một con đường không tiếp tục đuổi giết nhóm người bọn họ nữa.

Sở Mặc từ tốn nói.

- Như vậy cũng được?

Khóe miệng Đông Phương Hằng Thái co giật, vẻ mặt không không biết nói gìNgay cả những người khác, bao gồm sáu gã Cổ Tổ Thái thượng của gia tộc cổ thần, vẻ mặt của tất cả đều là hâm mộ.

Loại chuyện như vậy, nếu như truyền đi, nhất định sẽ để cho tất cả mọi người tất cả đều triệt để kinh ngạc đến ngây người, sau đó nói không ra lời. Thậm chí sẽ hoài nghi, những người này, thật là đại nhân vật cao cao tại thượng chúa tể thông đạo vô lượng kỷ nguyên sao?

Khi không có hào quang bảo vệ thì ra... Thì ra cùng người bình thường, cũng không có gì khác nhau.

Đương nhiên, một màn này, hầu như không có bao nhiêu người cóthể chứng kiến.

Khu vực này, cũng là phế tích của vương tộc Sở thị, một chỗ cấm địa thần bí nhất.

Ngay cả tu sĩ gia nhập Vương tộc Sở thị, cũng không thể tùy tiện đi tới nơi này.

Một gã Cổ Tổ trong gia tộc Cổ thần lúc này rốt cục mở mắt, nhìn về phía Sở Mặc:

- Ngươi nói những người này... Thực sự toàn bộ đều lựa chọn tự mình kết thúc? Bốn gã Cổ Tổ của cổ tộc Kỷ thị bên kia cũng đều nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc gật đầu:

- Đúng vậy, bọn họ còn đưa tới tất cả tài nguyên, tài phú trong gia tộc và lệnh bài gia chủ, một lần nữa thần phục Vương tộc Sở thị.

Sở Mặc cũng không nói là thần phục với hắn, bởi vì hắn căn bản cũng không cần!

Vương tộc Sở thị, không chỉ có một mình hắn. Tin tưởng, theo mười ba cổ tộc sụp đổ, tan vỡ, sẽ có càng ngày càng nhiều đệ tử trong thân thể chảy xuôi huyết mạch vương tộc trở về. Những thứ này, coi như là lễ vật đưa cho bọn họ.

- Còn có mấy cái cổ tộc?

Đông Phương Vân Lạc nhìn Sở Mặc:

- Cổ tộc Nhạc thị, cổ tộc Tào thị, gia tộc Lạc Thủy cùng gia tộc Hàn Băng... Những thứ này lẽ nào ngươi còn không có động? Vì sao không cùng lúc thu thập?

Vẻ mặt của tất cả những người khác đều im lặng nhìn Đông Phương Vân Lạc, lòng nói ngươi không cần thiết biểu hiện tâm tư nhìn có chút hả hê rõ ràng như thế a!? Bất quá, thân làm người có thâm niên nhất ở đây, Đông Phương Vân Lạc hiển nhiên không thèm để ý những ánh mắt này, y thậm chí có chút đồng tình nhìn những “Đồng bọn” mới tới này, lòng nói cái loại này đi qua chỉ có chúng ta gây cho sự thống khổ của người khác, các ngươi chẳng mấy chốc sẽ cảm nhận được, tư vị tiêu hồn kia không gì sánh được. Chờ thêm chút năm sau đó, các ngươi khẳng định cũng đều giống như ta!

Không thấy bốn gã Cổ Tổ của cổ tộc Triệu thị, lúc vừa mới tới, không giống với các ngươi sao?

Thân làm “Lão nhân “, Đông Phương Vân Lạc nhìn những ngườimới này, ở sâu trong nội tâm cư nhiên sinh ra một tia nhàn nhạt cảm giác tự hào.

Sau đó nhịn không được chửi mình: Từ cảnh giới này rơi xuống, đầu óc đều cùng một lúc rơi theo... Ta tự hào cái rắm a?

Sở Mặc không có giấu giếm cái gì, nói rằng:

- Bốn gã Cổ Tổ của cổ tộc Nhạc thị, tất cả đều chết hết. Bọn họ tự phong cảnh giới, muốn cùng ta đánh một trận, đến lúc cuối cùng, bốn người đồng thời giải khai phong ấn, muốn tiêu diệt ta.

- A? Vậy sao ngươi còn sống?

- Cư nhiên không chết?

- Trời a... Thật là đáng tiếc!

- Như vậy ngươi cũng chưa chết?

- Vậy bọn họ là chết như thế nào?

Mọi người nhất thời một hồi thất chủy bát thiệt???, đại đa số đều biểu thị chuyện này thật đáng tiếc, rất bất khả tư nghị.

Ngay cả vẻ mặt của Đông Phương Vân Lạc đều là biểu tình tiếcnuối. Bọn họ có thể thản nhiên, bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là bọn họ không hận Sở Mặc a. Ngay cả Liệp Thần lão tổ bên kia, trong lòng cũng là hận Sở Mặc đến chết!

- Ha ha ha ah.

Mặt của Sở Mặc không thay đổi cười lạnh vài tiếng, cũng lười đáp lại cái vấn đề nhàm chán này, đám người bọn họ đều thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng có thể nghĩ đến nguyên nhân chân chính.

- Nói như vậy, bây giờ chỉ còn lại cổ tộc Tào thị, gia tộc Hàn Băng cùng gia tộc Lạc Thủy rồi? Ha ha ha, thực sự là không nghĩ tới vô lượngkỷ nguyên trước mười ba cổ tộc một đời huy hoàng, cứ như vậy hôi phi yên diệt. Thực sự là vận mệnh luân hồi a.

Đông Phương Hằng Thái ở một bên thở dài nói.

- Không phải, là thiên ý cho tới bây giờ đều yêu cầu cao.

Đông Phương Vân Lạc từ tốn nói.

Bên kia Hứa Thiên Tiếu lẩm bẩm nói:

- Cho tới bây giờ bọn ta đều từng cho rằng mình nắm giữ thiên mệnh, nắm giữ Đại Đạo, nắm giữ tất cả chân lý của thế gian này, nhưng cho tới bây giờ, mới hiểu được... Chúng ta mới là buồn cười lớn nhất thế gian này, chẳng qua là so với người khác tồn tại lâu một chút, từ trongthiên đạo dòm ngó đến gì đó... Sinh ra một tí tẹo như thế, liền tự cho là thần linh, tự cho là... Có thể chưởng quản tất cả. Chúng ta đều là một đám đáng thương a!

- Ngươi câm miệng!

Thống hận trong lòng Cổ Tổ Bạch Linh đối với Hứa Thiên Tiếu vẫn như cũ vô cùng cường liệt, đối với y nói bất luận cái gì đều có loại cảm giác nghe không vào.

Trên thực tế, Cổ Tổ Bạch Linh đã hoàn toàn hỏng mất! Trong quá khứ nàng chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, mình lại lưu lạc đến nước này.

Nàng cho rằng đám người Huyền tôn, tinh thần đạo quân cùng với Công Tôn Tài, sẽ thuận theo nàng cùng nhau mắng Hứa Thiên Tiếu tên khốn kiếp này. Nhưng lại

không nghĩ rằng, những người đó, tất cả đều vẻ mặt trầm mặc, thậm chí là vẻ cân nhắc.