Thí Thiên Đao

Chương 2289: Cố nhân (2)



Sở Mặc ẩn trong hư không không nhịn được cười một tiếng, lòng nói: Tuyệt đối sẽ vậy.

Phương Lan mặc dù không thể tái giá gả cho Kim Minh nữa, nhưng nàng ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào trên đời này làm tổnthương gã.

Đáng tiếc những người này cơ bản không tin lời nói của Kim Minh. Dưới cách nhìn nhận của họ, Kim Minh này rõ là đang khoác lác. Những người của Phiêu Diêu Cung làm sao có thể để vào mắt một người chẳng khác gì rác rưởi, người không ra người quỷ không ra quỷ đó?

Lúc này, truyền âm thạch của người Chí Tôn kia đột nhiên vang lên. Gã nhận rồi vẻ mặt cung kính nói:

- Công tử, người đã vây lại rồi, chúng tôi lập tức... dạ? Cái gì? Không được giết? Ngài đích thân đến sao? Được, được, tôi biết, tôi biết rồi! Người Chí Tôn đó cúi mình gật đầu, đóng truyền âm thạch lại, sau đó vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Kim Minh:

- Công tử nhà ta muốn đích thân tới kết thúc mạng chó nhà ngươi!

Sở Mặc thấy vậy thì cảm thấy bi thương. Mới bao lâu? Cảnh giới Chí Tôn ở trong Viêm Hoàng Đại Vực là cao thủ cao cấp nhất, tôn quý nhất. Không phải... cơ bản là chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi.

Bây giờ mới qua ba nghìn năm, số lượng Chí Tôn tăng lên nhiều, nhưng tôn nghiêm của họ cũng chẳng còn nữa.

Rất nhanh một bóng người giống như tia chớp xuất hiện ở đó. Đấy là một Thánh nhân.

Toàn thân đều tản ra khí tức cường đại, tướng mạo cũng được bao chùm trong ánh sáng.

Tuy là Sở Mặc liếc mắt một cái thấy ngay, chỉ có điều những người ở phía dưới lại đều vẻ mặt chấn động, thi lễ với người đó.

Sau khi đi tới nơi này, gã ta từ trên cao nhìn xuống Kim Minh:

- Ngươi tự sát đi! Kim Minh cười cười:

- Ta đã sớm không còn quan hệ gì với Phương Lan nữa. Từ vô số năm trước đã không còn quan hệ rồi. Ngươi lại hao tâm tốn sức tra ra ta thế này để biết ta còn sống, thật không dễ gì. Nếu như ngươi có thể dồn phần tâm tư này để theo đuổi Phương Lan có lẽ sẽ hữu dụng hơn đấy. Chỉ có điều đoán là ngươi ngay cả mặt nàng cũng chẳng gặp được nhỉ?

- Ngươi muốn chết!

Tên tu sĩ Thánh cảnh đó giận tím mặt. Bởi vì lời nói của Kim Minh đã đâm thẳng vào vết thương của gã ta.

Mặc dù gã đã là Thánh nhân nhưng thật sự gã không gặp đượcPhương Lan.

Đám người của Phiêu Diêu Cung mỗi người đều quá cường đại, quá đáng sợ, ngay cả một con rồng giữ cửa đều có tu vi Thánh cảnh mới quái!

Những trưởng lão ở bên càng tùy tiện hơn lôi một người ra đã có tu vi Thánh cảnh. Thập đại tổ sư càng không bình thường, toàn bộ đều đã bước chân vào Đại Thánh.

Gia đây chỉ cần có một suy nghĩ trong đầu thôi là có thể giết hắn cả vạn lần rồi. Nhưng gã cũng không nổi giận, bởi vì gã cảm thấy, gã không bao lâu nữa cũng sẽ trở thành một Đại thánh. Gã sớm muộn cũng sẽ có tư cách theo đuổi Phương Lan.

Cho nên, vẻ mặt gã lạnh lùng âm hiểm nhìn Kim Minh:

- Ta có thể gặp được hay không không liên quan gì với ngươi? Chỉ cần trước giết chết ngươi, trong lòng ta sẽ cực vui vẻ.

Sở Mặc lắc đầu, thở dài một tiếng, đi tới từ hư không từ tốn nói:

- Thanh niên à, như ngươi ấy à, không theo đuổi được con gái đâu.

Nghe được tiếng nói này, trong nháy mắt cơ thể Kim Minh chấnđộng mạnh. Trong mắt của gã lóe ra ánh sáng không thể tin, cả người đã hoàn toàn ngây dại.

Mà tên tu sĩ Thánh cảnh phản ứng đầu tiên là phẫn nộ, há mồm liền mắng:

- Đồ chó này đâu ra thế hả? Muốn chết sao? Ngươi là ai mà dám tới can dự vào, cút cho ta...

Có lẽ là thói quen hoành hành ngang ngược trong ngày bình thường, trước tiên gã ta cơ bản không nghĩ tới gì khác. Cho tới khi kịp phản ứng đối phương đã vô thanh vô tức đi tới bên cạnh gã. Tên tu sĩ Thánh cảnh đó nhất thời căng thẳng, ánh mắt của gã lạnh băng nhìn tên đàn ông tóc trắng. Chẳng biết tại sao lại có cảm giác nhìn quen mắt. Nhưng lại có thể xác định mình từ trước tới nay chưa từng thấy tên này. Sau đó, gã lạnh lùng quát:

- Ngươi là ai? Chuyện của ta có liên quan gì tới ngươi?

Tuy là trong lòng của gã ít nhiều cảm thấy bất an, nhưng cũng không quá sợ hãi. Bởi vì khu vực này là địa bàn của gia tộc gã. Ở chỗ này, gia tộc của gã chính là lão đại. Cho dù là đệ tử của Phiêu Diêu Cung cũng không dám càn rỡ ở đây.

Bên kia, Kim Minh lại vẫn không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Mặc. Tâm trạng của gã đang chấn động lớn. Đã nhiều năm như vậy, hắn... vẫn chưa có thay đổi gì quá lớn. Chỉ là tóc bạc thì không giống với trước. Chỉ có điều tóc bạc đó không làm tăng sự già nua mà ngược lại, tăngthêm mị lực thần bí.

Kim Minh yên lặng nhìn nam tử tóc trắng, khóe miệng của gã dần nở nụ cười thản nhiên, tuy là rất nhạt. Nhưng rất ôn hòa. Giống như là gặp được người thân lâu ngày mới gặp lại vậy.

Trong lòng Kim Minh đã có thể xác định một việc. Mặc dù đã qua hơn ba nghìn năm, nhưng hắn ở trong Viêm Hoàng Đại Vực đã trở thành người giống như “thần” vậy nhưng lại không thay đổi gì quá lớn.

Cảm giác này gọi là ấm lòng. Nhiều năm như vậy, Kim Minh rất nhiều lần từ chối ý tốt của bên Phiêu Diêu Cung, thật ra một nguyên nhân cơ bản nhất chính là gã muốn gặp được người, nhưng người đã chẳng còn ở Phiêu Diêu Cung.

Còn Phương Lan, cô gái của những năm tháng trẻ trung nông nổi, ở thời điểm gã khởi tử hoàn sinh, cảm giác khắc cốt ghi tâm thật ra đã trở nên rất nhạt nhòa. Đã nhiều năm như vậy, thay vì nói thích thì không bằng nói rằng một loại tình cảm thủy chung ôm ấp, quanh quẩn trong tim, sẽ nhớ, sẽ mong nhưng tuyệt sẽ không chấp nhất.

Cho nên, đã qua hơn ba nghìn năm, nhưng Kim Minh đã có thể buông bỏ tất cả. Nhưng cho đến một khắc thấy được thanh niên tóc trắng, gã đã thật sự hiểu, gã buông xuống chỉ là tình yêu chứ không phải tất cả cảm tình.

Cho nên, gã cười, đôi mắt đã mấy nghìn năm chẳng rơi lệ dần trở nên ướt át.

- Ca!

Kim Minh không gọi sư phụ, vì đó đã là quá khứ.

Một tiếng “ca” này chứa tình cảm hơn ba nghìn năm của gã, cũng chứa cảm nhận chân thật nhất của gã lúc này. Bên kia, tên tu sĩ Thánh cảnh đến giờ rốt cục thở dài một hơi. Vừa rồi y thật hơi khẩn trương. Thanh niên tóc trắng trên người mặc dù không hề có khí tức gì phát ra, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào với uy áp Thánh cảnh của y. Người như thế không phải thần kinh không ổn định thì chính là một cường giả sâu không lường được.

Mới rồi, y hơi ngả về suy đoán sau, chỉ có điều sau khi nghe tiếng “ca” của Kim Minh thì y hoàn toàn yên tâm.