Không trung vùng vũ trụ này là một thảm cánh, tràn ngập lực lượng hủy diệt tuyệt sát, nơi này dù trải qua trăm triệu năm cũng vẫn là một tư địa, sinh linh cảnh giới Đại Tổ tới đây đều sẽ gặp nạn.
Rất nhanh từ trong nơi vĩnh hằng xuất hiện một nhóm cường giả tuyệt thế, những cường giả tuyệt thế này đang bay về thế giới Cổ Thần.
Trong khu vực thế giới Cổ Thần kia cũng một mảnh huyết khí.
Nam tử thần bí trẻ tuổi lúc này đang khôi phục tổn thương nghiêmtrọng của ban thân.
Búa Bàn Cổ để ngang trên đầu gối của hắn, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo phẫn nộ vô tận.
- Chỉ một sinh linh cảnh giới Đại Tổ, một thứ vô cùng dơ bẩn lại có thể gây tổn thương cho ta? Lại có thể cướp Tinh Hạch từ trên tay ta…. Ngươi chính là cường giả bây giờ của thế giới Cổ Thần sao? Được được! Giữa vô vàn sinh linh gặp được một cường giả như ngươi chính là tính toán của Cổ Thần sao? Ta sẽ cho ngươi thấy, ta… mới chính là cường giả! Búa Bàn Cổ, ngươi nói xem?
Nam tử trẻ tuổi nói, búa Bàn Cổ để ngang trên đầu gối phát sinh mộttiếng kêu.
Nơi vĩnh hằng.
Thiên cung.
Đây là một kiến trúc hùng vĩ cổ xưa, tọa lạc trên một khối đại lục to lớn, phiêu đãng trong mảnh hư không mịt mùng.
Kiến trúc rất tinh mỹ, rường cột chạm trổ, mặt trên còn khắc số lượng chữ vừa cổ xưa lại thần bí. Những chữ khắc này chính là thứ bảo vệ được kiến trúc không gặp phải sự ăn mòn của năm tháng, cũng có thể ngăn cản công kích của cường giả vô thượng.
Toàn bộ những chữ khắc này đều có sinh mạng, chúng nó đều là kết quả của tứ đại Giới.
Nhưng ở đây không ai biết bí mật này, ngoại trừ cung chủ Thiên cung.
- Tiểu thư, hôm nay ngài đã ở chỗ này quá lâu. Cung chủ đã thông báo không cho người xem những thứ này. Một thị nữ dáng dấp thanh tú nhẹ giọng nói.
Đứng bên cạnh thị nữ này là một nữ tử dáng người yểu điệu, khoác áo lông cừu trắng tuyết. Đầu tóc đen của nữ từ này nhẹ nhàng rơi trên vai, tạo thành sự tương phản với da cừu trắng như tuyết kia.
Nữ tử này vô cùng cực mỹ, đôi mắt như thu thủy, băng cơ ngọc cốt, mười ngón tay hoàn mỹ, khí chất cực kỳ cao quý, nhưng giữa hai hàng lông mày lại như mang theo một chút u sầu nhàn nhạt.
Nghe thấy thị nữ nói, nàng cười khẽ:
- Cung chủ không phải ra ngoài rồi sao, hắn không ở đây ta có thểnhìn chút, yên tâm đi, ta sẽ không bán đứng ngươi đâu.
Thị nữ im lặng đứng ở đó, vẻ mặt ủy khuất, thầm nghĩ: Là ta sẽ không bán đứng ngươi mới đúng, ngươi bán đứng ta cái gì chứ?
Nhưng nàng vẫn khuyên nhủ:
- Cung chủ vô cùng coi trọng mấy điển tịch này, nếu hắn phát hiện có người đụng tới thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nữ tử mỉm cười, nháy đôi mắt to linh động:
- Còn có thể sao chứ, đương nhiên là không nhận.
- Hả?
Thị nữ có chút sững sờ nhìn nàng:
- Không nhận sao?
- Đúng, chẳng lẽ lại nhận sao?
Nữ tử thản nhiên nói.
- Nhưng… không đúng, cho dù không nhận thì hắn nhất định cũng sẽ tra ra được là ai động tới những điển tịch này.
Thị nữ có chút bối rối nhìn nữ tử:
- Chúng ta như vậy sẽ khiến cung chủ tức giận.
- Ngươi đã từng thấy cung chủ tức giận sao?
Nữ tử cười híp mắt hỏi.
- Cái này, hình như không có.
Thị nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
- Vậy thì không sao cả! Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta nhìn một lúc nữa rồi sẽ về. Được chứ?
Nữ tử lộ ra một nụ cười mềm mại, lại tựa như đang làm nũng.
Thị nữ cuối cùng chỉ có thể mang vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi. Đợi nàng đi rồi, nụ cười trên mặt nữ tử dần dần biến mất. Trong con mắt tinh khiết lộ ra vẻ ngưng trọng. Ánh mắt của nàng lại lần nữa rơi vào trên điển tịch không tính là dày ở trong tay.
Cái điển tịch này tổng cộng cũng chỉ mười mấy trang, mỗi một trang đều khắc chữ khắc, không có một văn tự nào khác, nhìn qua vô cùng tối nghĩa khó hiểu.
Nhưng ở trong mắt cô gái này, những chữ khắc đó dường như đang vặn vẹo giống vật sống. Đồng thời theo ánh mắt di động của nàng, những chữ khắc này cũng di động theo, sau đó dần dần hợp lại. Một sức lực quy luật nhàn nhạt phát ra từ trên những chữ khắc này.
Trong ánh mắt nữ tử lộ ra chút mê mang, nàng chậm rãi trả bộ điển tịch này lại. Sau đó nàng khẽ nhắm hai mắt lại, rất nhanh một đạo minh văn kim sắc giống như sợi tơ màu vàng mọc lên ở chỗ này.
Cái chỗ này hầu như trong nháy mắt trở nên kim quang lóng lánh. Điển tịch bị trả về cũng chậm rãi điều chỉnh góc độ, đến cuối cùng trở về vị trí ban đầu. Đồng thời những sợi tơ màu vàng này cũng trực tiếp lau sạch sẽ toàn bộ khí tức nữ tử lưu lại ở nơi này.
Sau đó nữ tử chậm rãi đi về chỗ ở của mình.
Thị nữ kia đứng ở ngoài, sau khi thấy thân ảnh của cô gái liền nhẹ nhõm thở phào, sau đó cùng cô gái này nói gì đó và rời khỏi đây.
Ở giữa hoa viên lớn như vậy cũng chỉ có thân ảnh hai người các nàng, bởi vì nơi này là tẩm cung của cung chủ Thiên cung!
Ngoại trừ hai người bọn họ, không có bất kỳ người nào dám đặt chân tới nơi đây.
Những thị vệ phía ngoài, ngoại trừ nữ tử cùng thị nữ của nàng ra, sẽ không để cho bất kỳ sinh linh nào tiến vào. Bởi vì… nữ tử này là con của cung chủ Thiên cung! Là công chúa nơi này. Công chúa từ nhỏ đã yêu hoa, bình thường hay tới đây ngắm hoa, mà đây cũng là được cung chủ cho phép.
Thế nhưng cung chủ cũng không cho phép công chúa tùy tiện tiến vào thư phòng của hắn, nhưng đây cũng không phải chuyện những thị vệ kia của thể quản. Bọn họ cũng không biết được chuyện xảy ra ở bên trong.
Chỉ có mình thị nữ kia biết rõ nội tình, nhưng nàng sẽ không bán đứng tiểu thư của mình, trên thực tế nàng cũng không hiểu vì sao trước giờ cung chủ không cho tiểu thư vào thư phòng của hắn, ở sâu trong lòng cũng cảm thấy chuyện này không có gì lớn.
Sau khi ữ tử trở lại tẩm cung của mình liền đuổi thị nữ đi, một mình yên tĩnh ngồi ở đó ngây người.
Nàng từ nhỏ đã biết mình không phải nữ nhi ruột thị của cung chủ, nhưng cung chủ lại vô cùng tốt với nàng, quả thật là tỉ mỉ từng chút một.
Với thân phận là nữ nhi của một trong ba thế lực lớn, cung chủ thiên cung, nàng có khả năng hưởng thụ được tất cả, mà đều là thứ cao cấp nhất trên đời này.
Nhưng có một việc chính là cung chủ xưa nay không cho phép nàng đi tới thư phòng của hắn.
Nàng từ lúc còn nhỏ cũng đã phát hiện mình có một năng lực đặc thù, nàng chưa từng nói với ai về việc này, kể cả cung chủ!