Thí Thiên Đao

Chương 2457: Đế đô ngũ thiếu (1)



Sau yến tiệc hoàng gia được nửa tháng, Cửu công chúa Hạ Trăn Trăn lại tự mình đăng môn bái phỏng!

Sau khi nhìn thấy Sở Mặc, Hạ Trăn Trăn rất nhiệt tình, thậm chi còn lộ ra một chút ám muội đối với Sở Mặc.

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

Rất nhiều chuyện căn bản không thể gạt được người có lòng, Hạ Trăn Trăn đến thăm Sở Phủ, cùng Sở Mặc trò chuyện thật vui, sau hai canh giờ vẫn lưu luyến không rời, tin này được truyền đến tận đế đô.

Thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng không nhịn được tìm Hạ Trăn Trăn đến hỏi nàng muốn làm gì.

- Con thích hắn!

Hạ Trăn Trăn hồi đáp.

Câu trả lời này căn bản không có người nào chấp nhận, chớ nói chi là hoàng thượng.

Có điều hoàng thượng không thể đồng ý không đơn thuần chỉ vì không nỡ nữ nhi minh châu bảo bối của mình, mà là có suy tính sâu hơn.

- Trăn Trăn, chuyện này rốt cuộc là con nghĩ như thế nào, con phải báo cho sự thật phụ hoàng biết, phụ hoàng biết con trời sinh thông tuệ, càng biết sư phụ con là kỳ nhân thực sự. Cho nên, có tính toán gì con phải nói ra sự thật cho phụ hoàng biết. Con đừng tưởng hài tử Sở Mặc kia đơn giản, cho dù hắn là một kẻ ngu, con cũng không thể đi trêu đùa hắn. Con nên hiểu rõ vì sao.

Hoàng thượng có chút nghiêm túc nói với Hạ Trăn Trăn.

Hạ Trăn Trăn cười cười:

- Con đương nhiên biết! Con đương nhiên biết hắn không đơn giản, hắn nếu như đơn giản, con làm sao lại để ý hắn chứ? Con cũng không có ý trêu đùa, con biết nặng nhẹ mà phụ hoàng.

- Vậy chẳng lẽ là sư phụ con đã nói với con điều gì?

Hoàng thượng bụng dạ thẳng thắn, thông minh cực kỳ, ngài đương nhiên nhìn ra được nữ nhi cũng không phải thật sự thích Sở Mặc. Như vậy nữ nhi tiếp cận Sở Mặc, duy nhất một nguyên nhân, chính là sư phụ nàng Tiên Nữ Thụy Liên... đã nói những điều gì đó.

- Sư phụ mấy ngày hôm trước đã đến, nàng lại len lén quan sát Sở Mặc một lần, nàng nói Sở Mặc là một dị nhân. Mạng của hắn không ở trong tam giới, lại càng không ở trong ngũ hành. Nói nếu hắn bước vào giới tu hành sẽ trở thành một kỳ tài tuyệt thế thực thụ!

Hạ Trăn Trăn nhìn phụ hoàng, nhẹ giọng nói:

- Hơn nữa, sư phụ cũng nói, nếu có thể đi cùng với hắn, vậy thì tiền đồ sẽ không thể đếm được!

- Đây... Đây là thật?

Hoàng thượng khẽ nhíu mày. Hiển nhiên, ngài có chút thất kinh.

Hạ Trăn Trăn liền vội vàng nói:

- Không phải như người đang nghĩ. Phụ hoàng, thế nhân đều cầu phú quý bởi vì trường sinh không thể cầu. Nhưng sư phụ nói, nếu là có thể cùng Sở Mặc nảy sinh quan hệ, vậy thì có hy vọng trường sinh!

Hoàng thượng nhịn không được hít vào một hơi, có chút không dám tin nhìn Hạ Trăn Trăn.

Hạ Trăn Trăn gật đầu:

- Chính là như vậy.

- Tiên Nữ Thụy Liên… Được xưng là tiên nhân chân chính của cõi đời này, thông thạo cổ kim, nàng nếu đã nói như vậy ắt phải có đạo lý, nhưng chẳng lẽ hài tử Sở Mặc kia thật sự có tiền đồ lớn như vậy?

Một thiếu niên có kinh mạch trời sinh bế tắc căn bản là không có cách gì tu luyện được, thật sự có thể trở thành người tu chân mạnh mẽ được sao? Lại nói, Sở Mặc bây giờ tuy là tuổi chưa lớn lắm nhưng đã mười hai mười ba tuổi rồi. Tuổi như vậy, trên thân thể vẫn chẳng khác gì củi mục thế này, hắn thật có thể có tiền đồ sao?

Hoàng thượng có chút khó mà tin được, chỉ có điều chuyện như vậy không thể do hắn không tin mà không tồn tại.

Đến cuối cùng, hắn rốt cục đã quyết định, nói với Hạ Trăn Trăn:

- Nếu như vậy... con tiếp xúc với hắn nhiều thêm chút đi! Có điều nhất định phải nhớ kỹ. Thứ nhất, đừng mang đến phiền phức cho hắn; thứ hai, đừng làm hắn bị thương. Cho dù cuối cùng xác định hắn không thể tu luyện cũng không có tiền đồ gì lớn, con cũng nhất định không được làm hắn bị thương. Đấy không chỉ bởi vì phụ thân hắn là đại tướng quân mà bởi vì phụ thân của hắn, là huynh đệ của ta.

Vẻ mặt hoàng thượng nghiêm nghị nói với Hạ Trăn Trăn.

- Phụ hoàng ngài hãy yên tâm, con có chừng mực.

Hạ Trăn Trăn vỗ ngực trả lời.

Nguyên nhân bởi vì thời điểm này, Hạ Trăn Trăn dường như là hoàn toàn tin sư phụ của nàng sẽ không lừa nàng. Nếu sư phụ đã nói vậy, nhân quả lớn thường sẽ liên quan tới trường sinh. Như vậy, tại sao lại không chứ?

Còn như tướng mạo xấu xí... nhìn quen là ổn rồi.

Hạ Trăn Trăn nghĩ như vậy, nàng ta vì sự truy cầu trong lòng mà có thể trả bất cứ giá nào.

Thời gian từng chút trôi qua, Sở Mặc lớn lên mỗi ngày.

Hạ Trăn Trăn tới Sở phủ vô số lần, cũng càng bí mật hơn.

Thời gian càng lâu, cho dù chuyện có giấu kỹ hơn nữa cũng sẽ có một ngày bị bại lộ.

Tin tức Hạ Trăn Trăn bí mật lui tới chỗ Sở Mặc vẫn truyền ra ngoài.

Sau khi có được tin tức này, Lưu Hạ nổi trận lôi đình. Có người nói ngày đó Lưu Hạ đã đập vỡ tất cả đồ mà hắn có thể nhìn thấy. Chuyện đó còn chưa đủ giải hận, còn đánh những hạ nhân nhà mình gần chết, còn lại chỉ một hơi thở mà thôi.

Tiếp đó, Lưu Hạ liền triệu tập tứ thiếu trong đế đô ngũ thiếu lại cùng nhau thương lượng chuyện này, muốn tìm ra đối sách mới.

- Lão đại, tên tiểu tử Sở Mặc kia rất yếu đuối, chỉ cần tìm một cơ hội chơi hắn một vố, biến hắn thành thái giám không phải xong rồi sao?

Nghĩ kế này chính là tứ thiếu của ngũ thiếu, tên là Tiêu Cường.

Phụ thân của Tiêu Cường cũng là quan to nhất phẩm đương triều. Bề ngoài xem ra Tiêu Cường khá ưu tú, cầm kỳ thư họa, võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung tinh thông mọi thứ, hơn nữa thông kim bác cổ, tri thức vô cùng uyên bác. Nhưng người hiểu hắn đều biết, đây là một tên con nhà giàu thứ thiệt, chỉ là đồ chơi tương đối cao cấp, người bình thường căn bản cũng không có tư cách chơi cùng với hắn.

Nhị thiếu trong ngũ thiếu là một người khá trầm ổn. Hắn tên là Thẩm Tuấn, phụ thân là một quý tộc cao quý của Đại Hạ, mẫu thân là một công chúa. Mẫu thân của hắn là thân muội của đương kim hoàng thượng, cho nên, Thẩm Tuấn coi như là ngoại thích hoàng thất.

Bởi vì từ nhỏ tiếp nhận giáo dục của hoàng gia cho nên hắn rất ổn trọng. Nghe thấy tứ thiếu Tiêu Cường nói kiến nghị thì Thẩm Tuấn lắc đầu, nói:

- Chắc chắn như vậy không được, tên Sở Mặc kia sống hay chết thật ra cũng không quan trọng, mấu chốt là phụ thân của hắn, nếu như chúng ta làm chuyện này, như vậy, mấy người chúng ta không ai có thể may mắn thoát được.

Tiêu Cường khinh thường cười lạnh nói:

- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc phụ thân đại tướng quân Sở Thiên Cơ của hắn sao? Đừng đùa nữa, hàng năm hắn đều phải mang theo lễ vật tới gặp cha ta...