Thí Thiên Đao

Chương 2522: Phàn Vô Địch trở về (1)



Rất nhiều tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ thậm chí quay đầu lại nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm trăm vạn đại quân của bọn họ.

Nhưng bên cạnh bọn họ, trước người, phía sau lưng... Có, chỉ là hư không vũ trụ bị nghiền nát không chịu nổi, bị lực lượng pháp tắc vô tận này bắn phá biến thành từng mảnh nhỏ!

Ngoài thứ đó ra, cái gì cũng không có! Cái gì cũng không còn!

Hoàn toàn... Hoàn toàn... Biến mất trên thế giới này!

Đó là trăm vạn sinh linh Thiên Nhân tộc!

Lại cứ như thế mà không còn?

Lúc này, Sở Mặc dựa ở trên tường giới màu vàng kia, đi trong hư không, đi từng bước một lướt qua nơi Mạc Nhiên chết dẫn đến tinh không vô cùng hỗn loạn, trực tiếp đi về phía bọn họ.

Một người, đối mặt với hơn chín ngàn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, lại lộ ra sự nghiêm nghị không sợ.

Ở trong hơn chín ngàn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, cũng không phải mọi người đều khiếp sợ Sở Mặc đến mức muốn chết. Có ít nhất ngoài tám phần, cặp mắt đều đỏ lên, trực tiếp nhằm thẳng về phía Sở Mặc, muốn giết chết Sở Mặc!

Đã đến đến loại thời điểm này, cho dù có thể còn sống trở lại bốn Đại Thiên bên kia, bọn họ còn có thể có kết quả gì tốt?

Bọn họ chẳng lẽ không biết rõ ràng thân phận của Mạc Nhiên sao? Mạc Nhiên cũng đã chết, bọn họ còn sống trở lại. Đừng nói là Đại Thiên Chủ Vô Lượng Thiên, cho dù là Đại Thiên Chủ của Tử Kim Thiên, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Cho nên, cần gquan tâm như vậy làm cái gì. Giết là được!

Sở Mặc lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói:

- Các ngươi cho rằng, loại lĩnh vực Đại Thiên Chủ này, các người có thể đo lường được sao? Các ngươi cho rằng, cảnh giới của thần, các người có thể suy đoán được sao?

Trong khi nói chuyện, thân thể Sở Mặc đột nhiên hoàn toàn biến mất ở trong hư không này.

Hắn không giống như Thiên Nhân, hóa thành thể năng lượng tinh thần thuần túy, mà là thật sự thoáng cái đã biến mất, toàn thân đều hoàn toàn không thấy đâu.

Cũng không có để lại bất kỳ khí tức nào, có thể để cho đám Thiên Nhân này cảm ứng được!

Hơn chín ngàn tên tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ đều trợn tròn mắt. Bọn họ chưa từng gặp qua loại tình huống này. Vì vậy, từng người thi triển ra thần thông, muốn tìm kiếm tung tích của Sở Mặc.

Lúc này, bốn phương tám hướng phóng tới ánh sáng vô lượng.

- Đây… là lĩnh vực của thần, cũng là công kích của thần.

Giọng nói của Sở Mặc truyền vào trong tinh thần hải của mỗi người.

Sau một khắc, hơn chín ngàn tên tu sĩ cảnh giới Đại Tổ trong nháy mắt bị chôn vùi.

Đây mới thực là tuyệt sát, vẫn chờ ở chỗ này!

Đây là một vị thần, thực lực thật sự hoàn chỉnh. Mặc dù, trận tuyệt sát này của Sở Mặc phải trả cái giá có chút lớn. Nhưng tất cả những điều này cũng là đáng giá. Không nói đến một vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ màu có thể thật sự lui lại hay không. Cho dù bọn họ sẽ lui, nhưng khẳng định còn có thể có lần thứ ba... Lần thứ tư, thậm chí là nhiều lần công kích hơn nữa.

Thậm chí không bao lâu, ngay cả Đại Thiên Chủ cũng có thể sẽ rời khỏi chỗ đại thiên giới bản thân đang ở, hạ xuống thế giới Bàn Cổ nơi đây.

Cho nên, muốn khiến cho bốn đại thiên bên kia khiếp sợ, phải hoàn toàn đánh đau bọn họ!

Lần này, ở trong hơn một vạn tên tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, có hơn năm ngàn là Giới Chủ chân chính!

Giới Chủ là cái gì?

Đó là người chúa tể chân chính!

Chúa tể một giới, tồn tại vô thượng của vô số sinh linh.

Cảnh giới và chiến lực của bọn họ, tuy rằng có chút kém hơn so với Đại Thiên Chủ. Nhưng thân phận địa vị của bọn họ lại là trong cả bốn đại thiên, ngoại trừ Đại Thiên Chủ ra, gần như là nhóm người được tôn sùng nhất.

Hơn nữa lần này còn có một con trai của Đại Thiên Chủ!

Một đám người như vậy, tất cả trực tiếp bị Sở Mặc hại chết ở chỗ này. Lực ảnh hưởng sinh ra, so với lần đầu tiên liên quân của bốn đại thiên bị hại chết, có sự khác biệt một trời một vực.

Một lần đó, bốn đại thiên bên kia sinh ra tâm tình, là chấn động kinh ngạc, phẫn nộ!

Nhưng chưa chắc đã có quá nhiều sợ hãi. Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Tồn tại đỉnh cấp của bốn đại thiên, biết có loại pháp trận đại thiên này. Cũng có thể tính ra tài nguyên của thế giới Bàn Cổ. Cho nên, bọn họ tối đa cũng chỉ xúc động nói một câu Sở Mặc là một người điên. Lại có thể dốc hết tất cả tài nguyên, tới bố trí ba tòa pháp trận, hại chết những tu sĩ Thiên Nhân đó. Nhưng cũng sẽ không cảm thấy, Sở Mặc có đáng sợ tới mức nào. Thế giới Bàn Cổ... Có bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng lần này lại không giống như vậy!

Lần này sau khi tin tức truyền trở về, Vô Lượng Thiên và Tử Kim Thiên ở bên kia, nhất định sẽ lập tức ngồi không yên!

Hơn năm ngàn Giới Chủ ngã xuống, điều này có ý nghĩa như thế nào?

Sở Mặc đứng ở trên hư không, nhìn về phía nơi hơn chín ngàn tên Đại Tổ tu sĩ Thiên Nhân chôn vùi, năm ngàn tấm Giới Chủ Lệnh lơ lửng trên không trung. Khóe miệng của hắn dâng lên một nụ cười lạnh như băng.

Có nghĩa là toàn bộ Vô Lượng Thiên và Tử Kim Thiên, không biết sẽ có bao nhiêu năm tháng, hơn năm ngàn giới không có Giới Chủ!

Không có Giới Chủ, có nghĩa là hỗn loạn ở một mức độ nào đó. Đầu lĩnh không có, cho dù là ở thế giới Thiên Nhân bình thản, cũng sẽ là loại cục diện này.

Chỉ cần ổn định hơn năm ngàn giới này, đã cần hai vị Đại Thiên Chủ kia phải tiêu hao tâm huyết rất lớn.

Thời gian.

Đây là thứ các Thiên Nhân đều không coi trọng. Nhưng đối với Sở Mặc hiện nay mà nói, lại có vẻ rất là quan trọng.

Sở Mặc rất coi trọng!

Bởi vì hiện tại, thế giới Bàn Cổ thiếu nhất chính là thời gian.

Chỉ cần cho thế giới Bàn Cổ đủ thời gian, như vậy, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều sẽ từ từ phát triển lên.

Bao gồm tu vi và cảnh giới của những tu sĩ nhân loại, cũng có thể chậm rãi tăng lên.

Mặc dù tài nguyên tu luyện đỉnh cấp của thế giới Bàn Cổ hiện tại, đã mười phần không có nổi một phần. Nhưng ở trong thời gian ngắn, lại vẫn đủ. Về điểm ấy, trong lòng Sở Mặc đều biết.

Mặt khác, bản thân hắn cũng cần thời gian.

Hắn thi triển ra loại lĩnh vực của thần tuyệt sát này, tiêu hao đối với bản thân, đã sớm vô số lần đạt tới cực hạn. Dưới tình huống bình thường, không hơn mười vạn năm, đừng mong có thể hoàn toàn khôi phục lại. Nhưng hắn có Bàn Cổ Kinh. Ở dưới sự gia tăng của Bàn Cổ Kinh, chí ít cũng cần mấy thời gian vạn năm, là có thể chân chính hoàn toàn khôi phục lại.