Thí Thiên Đao

Chương 2540: Đại lục thần bí (2)



Nhưng cảnh giới của Sở Mặc lại càng cao thâm hơn rất nhiều. Cho nên, hắn vẫn có thể nhìn ra được quỹ tích hành động và đường đi của mười đội. Chỉ có điều, hắn vẫn dọc theo tín hiệu do đội ngũ của đám người Phàn Vô Địch lưu lại, một đường truy tìm tung tích qua.

Tốc độ của Sở Mặc quá nhanh. Hắn vận hành thân pháp Bàn Cổ, loại tốc độ đi bộ tới như vậy, còn nhanh hơn so với đội ngũ của đám người Phàn Vô Địch vô số lần.

Bởi vì đội ngũ khai hoang, vốn chính là đi một chút dừng một chút, tốc độ của bản thân cũng chậm hơn rất nhiều.

Đến cuối cùng, Sở Mặc liên tiếp không ngừng bắt đầu xé mở hư không. Tốc độ của toàn thân đã đạt đến một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi. Hắn thậm chí mở ra lĩnh vực của thần!

Loại lực lượng lĩnh vực này, quả thật vô cùng nghịch thiên. Không giống như là hắn ngang qua trong vũ trụ này, ngược lại giống như hắn gấp nếp vũ trụ lại, sau đó lôi kéo những vũ trụ này... điên cuồng đi qua mình!

Cho nên, đoạn đường mà theo người khác cần mấy nghìn năm mới có khả năng đi hết, đối với Sở Mặc lại có thể chưa tới một canh giờ, đã đi hết.

Sở Mặc cũng nhìn thấy mảnh đại lục mênh mông vô bờ bến này. Nhưng hắn lại không thấy đội ngũ của đám người Phàn Vô Địch!

Hắn hoàn toàn không hành động, đứng ở nơi đám người Phàn Vô Địch bọn họ đã từng đứng. Sắc mặt Sở Mặc đặc biệt nghiêm trọng.

Sau đó, hắn vươn tay, nhẹ nhàng phất một cái.

Trước mắt nhất thời xuất hiện một đoạn hình ảnh. Trong hình ảnh xuất hiện, chính là đám người Phiền Vô Địch trước đó chỉnh đốn đội ngũ ở chỗ này.

Sở Mặc quan sát cẩn thận. Hắn nhìn cũng không phải là hình ảnh đám người Phàn Vô Địch chỉnh đốn đội ngũ, mà là... chỗ khoảng trống giữa bọn họ và đại lục sau lưng bọn họ! Còn có đại lục vô cùng lớn kia!

Sở Mặc nhìn không nháy mắt. Lực lượng quy tắc vô tận từ trong mắt của hắn tuôn ra. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một chỗ góc khuất nào đó trên đại lục. Sau đó, hình ảnh này trước mắt dừng lại, tiếp theo phóng đại, rồi lại phóng đại.

Mãi cho đến phóng đại lên mười vạn vạn lần!

Một hình ảnh khiến cho người ta chấn động kinh ngạc, xuất hiện ở chỗ một góc khuất của đại lục kia!

Đó là một khối đá lớn cao trăm trượng.

Với khoảng cách ngân hà xa xôi vô tận này, ở một khối đá lớn trăm trượng trên đại lục này, quả thật bé nhỏ hơn so với hạt bụi vô số lần.

Nhưng bây giờ, chỗ đó bị Sở Mặc phóng đại vô hạn. Sau đó, ở trên tảng đá lớn kia, một tiểu hài tử đang ngồi.

Hài tử kia toàn thân từ trên xuống dưới, lại chỉ mặc một cái yếm màu đỏ. Ngoại trừ cái yếm này ra, chính là trần trùng trục. Nhìn qua, hài tử này chỉ khoảng hai ba tuổi. Nhưng điều khiến cho người ta có chút sởn tóc gáy chính là ánh mắt của tiểu hài tử kia!

Trong ánh mắt của hắn hoàn toàn không có sự ngây thơ và tinh thuần của hài tử, mà tràn ngập sự âm u lạnh lẽo và oán độc. Hơn nữa, cặp mắt kia lộ ra vẻ tang thương vô tận! Rất hiển nhiên, trên người tiểu hài tử này tràn ngập sự quỷ dị.

Mặc dù là một hình ảnh đã qua, nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy tiểu hài tử này hình như đang nhìn thấy mình. Tuy rằng hình ảnh ngừng lại không thể chuyển động, nhưng Sở Mặc lại có cảm giác, ánh mắt tiểu hài tử này nhìn hắn, tràn ngập sự đùa cợt. Khóe miệng... Hình như còn hiện ra một nụ cười lạnh!

Ngay cả Sở Mặc vận dụng lĩnh vực của thần, để nhìn thấy loại hình ảnh này, vẫn có cảm giác toàn thân ớn lạnh.

Tiếp đó, Sở Mặc vung tay lên, xóa đi hình ảnh này.

Sau một khắc, thân hình của hắn bỗng nhiên xuất hiện ở nơi rất gần với mảnh đại lục này!

Giống như là trực tiếp phá giải một loại huyễn cảnh và vách ngăn vô hình, Sở Mặc gần như thoáng cái, đã tới sát biên giới của mảnh đại lục này.

Đúng lúc này, từ trên đại lục này, trong giây lát truyền đến một tiếng rít gào cuộn trào mãnh liệt.

Tiếp đó, có một đạo kiếm khí đỏ như máu, trực tiếp chém về phía hắn!

Kiếm khí này.. quá nhanh!

Cho dù trên người Sở Mặc mang thân pháp Bàn Cổ, nhưng muốn tránh né được đạo kiếm khí này, cũng tương đối khó khăn.

Hắn không trốn, mà trực tiếp sử dụng Thí Thiên, một đao chém về phía đạo kiếm khí này.

Ầm!

Trong tinh không mênh mông, truyền đến một tiếng nổ lớn ầm ầm. Sau đó, có thể nhìn thấy rõ ràng, một mảnh chấn động đỏ như máu, không ngừng trùng kích về phía bốn phương tám hướng.

Lúc này, có một bóng người từ nơi nào trực tiếp lao tới.

Đó là một người nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng như tuyết, mi thanh mục tú, nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm cổ. Đạo kiếm khí vừa rồi, đó là do hắn chém ra!

Lúc này, nam tử trẻ tuổi này lạnh lùng nhìn Sở Mặc, lạnh giọng nói:

- Trọng địa Thiên Cung, người phương nào lại dám xông loạn vào đây?

- Thiên Cung?

Sở Mặc khẽ nhíu mày.

Tên này giống với Thiên Cung trước kia ở nơi vĩnh hằng. Không biết hai bên có thể có liên quan gì hay không?

Đại thế giới này là thiên hạ của bốn đại thiên. Chỗ này, hắn cũng không biết rốt cuộc thuộc về thiên nào trong bốn đại thiên. Nhưng nhìn qua, hình như đều không thuộc về một thiên nào cả.

Bởi vì nam tử trẻ tuổi này rõ ràng chính là một tu sĩ nhân loại không thể giả được, gần như không nhìn ra sơ hở gì.

- Xin hỏi ở đây là nơi nào? Thuộc về bốn đại thiên sao?

Sở Mặc không có để ý tới thái độ của nam tử trẻ tuổi, mà trực tiếp ôm quyền hỏi.

- Bốn đại thiên?

Khóe miệng của nam tử trẻ tuổi này cong lên, lộ ra một biểu tình xem thường:

- Vậy đó là chỗ nào? Ở đây không thuộc về bốn đại thiên! Nếu như ngươi muốn tìm bốn đại thiên, vậy ngươi tới nhầm chỗ rồi. Đây không phải là nơi ngươi có thể tới. Vẫn mời trở về đi.

- Vậy ta muốn biết, ở đây... ;à nơi nào?

Sở Mặc vẫn rất bình tĩnh, nhìn nam tử trẻ tuổi hỏi.

Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra một sự bực mình:

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ở đây… là Thiên Cung! Không phải là nơi những người phàm tục các ngươi có thể tới. Vẫn quay về bốn đại thiên của ngươi đi.

- Ta muốn biết, đây là một thế giới thế nào.

Sở Mặc lại hỏi.

- Vấn đề của ngươi tại sao lại nhiều như vậy? Lẽ nào ngươi nghe không hiểu được ngôn ngữ của nhân loại hay sao?

Người trẻ tuổi này nhìn về phía Sở Mặc, trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét. Sau đó hắn trực tiếp lạnh lùng nói:

- Nhanh rời khỏi nơi này. Nếu không, đừng trách ta giết không tha.

Sở Mặc thở dài một tiếng, sau đó trực tiếp ra tay.

Hắn không sử dụng Thí Thiên, mà trực tiếp vươn một tay, nắm về phía người trẻ tuổi này.