Thí Thiên Đao

Chương 2637: Đại trưởng lão điên rồi (1)



Không thấy Trần Phàm tính cách kích động nóng nảy bên kia cũng trầm mặc không nói gì, đồng thời không ngừng nháy mắt ra hiệu với nàng sao?

Lam Hiểu cười khổ một cái. Nàng hiểu rõ. Trần Phàm cũng hiểu rõ. Thế giới phía dưới kia, tuy rằng thực lực chỉnh thể không bằng thần giới, nhưng cũng không phải một địa phương có thể bị bọn họ tùy ý nghiền ép!

Nhất là Sở Mặc Thiên Đế. Người này quả nhiên là một mãnh nhân cái thế, cũng một hung nhân tuyệt thế.

Ở toàn bộ thần giới, tướng mạo Lam Hiểu cũng xem như là nhất lưu. Bình thường khi tham gia những yến hội, không biết có bao nhiêu người ham muốn có được nàng. Những nà này ở trước mặt nàng, không phải đều lộ ra dáng vẻ nho nhã lễ độ, phong độ phiêu dật sao?

Chỉ có Sở Mặc không giống vậy!

Thiên Đế hạ giới kia vốn là sinh linh cấp thấp, nàng hoàn toàn không để ý tới, lại hung hăng một quyền nện ở trên mặt nàng. Trong nháy mắt đó, ở sâu trong nội tâm Lam Hiểu thật ra tương đối phức tạp. Cùng lúc, nàng căm giận Sở Mặc, lại có thể không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, đối với một nữ hài tử cũng có thể xuống tay.

Nhưng về phương diện khác, không biết tại sao trong lòng của nàng... Lại có ẩn giấu một loại tâm tình vui sướng sâu đậm!

Dường như... Dường như nhìn thấy nam nhân chân chính!

Đúng vậy. Trước đó, ở trong mắt nàng tất cả đám người ở trong thần giới này đều chưa tính là nam nhân chân chính. Bọn họ đều là thần... Trên người thần chỉ có thần tính, lại không có mùi vị của nam nhân nào, càng không có khí dương cương!

Tuy rằng một ít nam tính thần giới cũng biểu hiện tương đối khí khái. Khí tức rất cường đại, anh khí ép người! Nhưng loại khí khái này, loại khí tức này, ở trong mắt Lam Hiểu phần nhiều là một sự khoe khoang... Một loại thủ đoạn của người trẻ tuổi khi muốn thu hút sự chú ý của người khác phái.

Giống như chim công đực trong chim công tộc, vì thu hút khác phái, trực tiếp bày ra toàn bộ lông chim chói mắt trên toàn thân mình.

Sử dụng hai chữ để hình dung, chính là ấu trĩ.

Về phần những người lớn tuổi, hơn phân nửa cũng không có trầm ổn hơn là bao nhiêu. Tuy rằng phong độ phiêu dật, cũng đủ nho nhã. Nhưng ở trong mắt Lam Hiểu, bọn họ dường như đều thiếu một chút gì đó.

Mãi đến khi nàng nhìn thấy Sở Mặc!

Mãi đến khi một quyền của Sở Mặc đánh vào trên mặt của nàng, thời khắc mấy quyền đầu hoàn toàn đập nát đầu của nàng.

Tuy rằng Lam Hiểu không muốn thừa nhận, nhưng nàng hiểu rất rõ, có khả năng cả đời nàng cũng không thể quên được nam nhân này!

Sự hung tàn, bá đạo và khí tức cường thế này quả thực trùng kích khiến nàng có được một sự vui vẻ chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Ở một khắc kia đó, nàng rất muốn từ một nữ hài biến thành nữ nhân.

Cho nên, khi những người này ở đây nói Sở Mặc nhất định là điên rồi. Chỉ là một Thiên Đế hạ giới cũng vọng tưởng đối kháng với thần giới. Trong lòng Lam Hiểu lại sinh ra với ý nghĩ ngược lại. Nàng cảm thấy, Thiên Đế của Nhân tộc kia, nói không chừng... Có khả năng sẽ thành công!

Trong lòng Lam Hiểu thậm chí còn muốn trở lại thế giới kia. Trước kia nàng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ đi tới thế giới kia, càng không thích tất cả mọi thứ trong thế giới kia.

So với thần giới, thế giới kia quá dơ bẩn, cũng quá thô ráp!

Cảm giác này giống như một công chúa trong cung đình, lần đầu tiên nàng đi ra khỏi hoàng cung, đi tới một nơi phố phường, nhìn một đám người ngồi ở ven đường ăn uống thả cửa. Tuy rằng ở sâu trong nội tâm là cực kỳ phản cảm, nhưng trong xương cốt, lại phát sinh ra một sự khao khát mãnh liệt.

Lúc này, đại trưởng lão Lam thị mở miệng nói:

- Chuyện này, còn có nói. Hắn một lần từ chối, chưa chắc chính là thật sự muốn cự tuyệt. Nói không chừng là cảm thấy thành ý của chúng ta không đủ, cảm thấy chúng ta chỉ mở miệng nói suông, là đang dối gạt hắn...

Nói đến đây, đại trưởng lão Lam thị nhìn mọi người:

- Ta kiến nghị, lần này để cho hai hài tử Trần Phàm và Lam Hiểu này đi một chuyến nữa. Lần này...

Hắn còn chưa nói hết lời, thúc thúc Đỗ Duy bên kia đã dẫn theo Đỗ Duy trực tiếp bay tới, sau đó hung hăng ném Đỗ Duy ở trước mặt mọi người, trực tiếp nói:

- Ta đã mang nghịch tử này đến. Đồ không nên thân này lại dám lập lời nói dối, nhiễu loạn ánh mắt mọi người, thiếu chút nữa gây thành đại họa. Các vị tùy ý xử trí thằng ranh con không nên thân này!

Tuy rằng thúc thúc Đỗ Duy nói lời nói này ngoan độc, nhưng trên thực tế những người ở tại đây, có người nào không phải là hạng người cáo già xảo quyệt. Trong lòng bọn họ hiểu quá rõ ý tưởng chân thật của hắn. Tuy rằng hắn nói ra những lời ngoan độc. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn hi vọng những người ở đây có thể cho Đỗ Duy một cơ hội.

- Thiếu chút nữa gây thành đại họa.

Những lời này là mấu chốt.

Thiếu chút nữa, chính là còn chưa có. Nếu không có gây thành đại họa, như vậy chỉ là một kẻ không nên thân mà thôi. Cho dù giết hắn cũng không có ý nghĩa gì.

Thần lực toàn thân Đỗ Duy bị phong ấn, bị hung hăng ném ngã trên mặt đất, bộ dạng vô cùng chật vật. Sắc mặt của hắn xám xịt, hai mắt nhắm nghiền. Hắn biết Lam Hiểu và Trần Phàm nhất định đang ở trong này. Nhưng hắn lại không có dũng khí nhìn.

Cho đến lúc này, trong lòng của hắn mới bất chợt có chút hối hận. Nếu như lúc đó mình không xoay người bỏ chạy, mà lưu lại cùng bọn họ... Mình bây giờ, khẳng định cũng bình yên vô sự? Không ngờ những đại nhân vật này căn bản cũng không lưu ý loại chuyện bọn họ thuần phục một Nhân tộc hạ giới, trở thành nô bộc của người ta hay không. Sớm biết chuyện sẽ như vậy, vậy hắn còn chạy làm cái gì?

Hắn không phải là sợ một khi thuần phục nhân loại kia, thành nô bộc của người ta, chuyện này sẽ trở thành chỗ nhơ bẩn lớn nhất trên người hắn. Sau đó không chỉ không có cách nào rửa sạch, thậm chí còn mất đi tư cách trở về thần giới.

Hiện tại xem ra, lại là hắn vừa đơn thuần lại vừa ấu trĩ. Quả thực ấu trĩ vô cùng!

Mệt cho chính hắn vẫn cho rằng mình thành thục ổn trọng, có trí tuệ lớn vượt xa người khác.

Trí tuệ lớn chó má gì chứ? Rõ ràng chính là một kẻ ngu xuẩn đến mức không thể lại ngu xuẩn hơn được nữa!

Trong lòng Đỗ Duy lúc này bị hối hận vô cùng chiếm cứ. Lại nói tiếp, hắn thật sự khó chịu. Hắn biết rõ, sau chuyện lần này, giữa hai người Lam Hiểu và Trần Phàm và hắn, chắc hẳn là hoàn toàn rạn nứt.

Dù là người khoan dung thế nào đi nữa cũng không có khả năng quay đầu lại trở thành sinh tử chi giao với người đã từng phản bội chính mình.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt Đỗ Duy đang nhắm chặt, lại có thể chảy xuống hai giọt lệ.