Thí Thiên Đao

Chương 401: Thực lực của Vương Đại Phát



- Hoàn toàn không thành vấn đề. Kỳ thật sản nghiệp của ta đều ở kinh thương, rất nhiều đại thần muốn mua nên xử lý đơn giản thôi.

- Sẽ không gây chú ý chứ?

Sở Mặc hỏi.

- Không đâu ạ. Đa số sản nghiệp của ta đều đứng tên người khác.

Vương Đại Phát nói.- Rất tốt. Còn một việc cuối cùng. Trên tay ngươi có bao nhiêu người có thể dùng? Phải là người trung thành tuyệt đối, ngươi hiểu ý ta không?

Vương Đại Phát gật đầu:

- Ta hiểu. Nếu tập trung toàn bộ lực lượng, ta có khoảng một trăm ngàn binh lực có thể sử dụng. Đều là những người rất tinh nhuệ.

- Những một trăm ngàn…

Phàn Vô Địch nghe xong, nhìn Vương Đại Phát với vẻ khiếp sợ, khóe miệng co giật, không nói nên lời.Hứa Phù Phù càng thấy chấn động, giờ mới biết cái người trong mắt mình chỉ là một tên nhà giàu mới nổi lại có thực lực mạnh mẽ như vậy. Trước giờ chỉ biết Vương Đại Phát rất có tiền, rất rất có tiền chứ không thể ngờ trên tay y lại có nhiều binh lực như vậy. Tên này muốn tạo phản sao?

Sở Mặc không quá ngạc nhiên. Trước đó hắn cũng biết thực lực của Vương Đại Phát mạnh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Một phần nguyên nhân Vương Đại Phát cực kỳ muốn đi theo Sở Mặc là do hiện tại Thanh Long đường đã diệt, Chu Tước hội cũng vong, không ai tìm y gây phiền toái nhưng chỗ dựa vững chắc trước kia cũng mất đi. Càng ngày càng có nhiều môn phái nhìn chằm chằm Vương Đại Phát.Trong khoảng thời gian vừa qua, đã có ít nhất năm môn phái tìm cớ tới gặp Vương Đại Phát, yêu cầu hợp tác. Nói là hợp tác cho xuôi tai chứ thực ra mấy môn phái kia đều muốn Vương Đại Phát đưa ra phân nửa sản nghiệp để đổi lấy sự bảo hộ… Đối với một người từng là trưởng lão của Thanh Long đường, kiểu yêu cầu như thế quá mức khốn nạn, không thể đáp ứng…

Lại nói, so với nhiều người, Vương Đại Phát cực kỳ coi trọng tương lai của Sở Mặc. Mặc dù sư phụ của Sở Mặc đã phi thăng nhưng không có nghĩa Sở Mặc sẽ bị yếu đi. Theo Vương Đại Phát, hiện giờ Sở Mặc còn mạnh hơn.Vương Đại Phát rất thông minh. Nhìn vào thủ đoạn của Ma Quân lúc trước mà phán đoán, chắc chắn vị sư tôn này không phải người thường, chưa từng nghe ở đại lục Tứ Tượng có người làm ra những việc tương tự. Người như vậy có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào. Ma Quân chưa đi chỉ vì muốn bảo vệ đồ đệ thôi. Hiện tại ngài đã dám đi…có nghĩa là Sở Mặc đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.

Là một thương nhân, Vương Đại Phát hiểu được lúc nào thì nên đầu tư. Chẳng qua chỉ là đánh cuộc một lần. Nếu thắng giàu có không ai sánh kịp, thua thì cùng lắm làm lại từ đầu. Vương Đại Phát tin chẳng ai để ý đến chết sống của một thương nhân, nên mạng sống không lo bị đe dọa.Sở Mặc nói:

- Người nhà của một trăm ngàn binh này có thể đi theo chúng ta rời khỏi nơi này không?

Vương Đại Phát hơi nhíu mày nói:

- Trong thời gian ngắn có lẽ hơi khó. Nhưng ta tin, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề. Việc này cứ để ta xử lý.

- Chúng ta cần càng nhiều nhân khẩu càng tốt.

Vương Đại Phát mỉm cười nhìn Sở Mặc:

- Công tử, chỉ cần chúng ta có đất, có tiền…người sẽ đến ngaythôi.

Sở Mặc nhìn Vương Đại Phát, cuối cùng cũng nở nụ cười:

- Tốt lắm. Ta giao việc này cho ngươi nhé.

- Tuân lệnh.

Vương Đại Phát cũng rất hưng phấn, lại nhớ tới điều gì hỏi:

- Vậy còn Triệu Nhị thì…

- Tùy ngươi thôi.

Sở Mặc thản nhiên nói. Hắn hoàn toàn chẳng quan tâm đến tên mập hơn một tạ kia.Vương Đại Phát gật đầu thật mạnh:

- Công tử cứ yên tâm. Ta sẽ xử lý thỏa đáng.

Giờ là lúc làm đại sự. Đời này Vương Đại Phát vẫn luôn muốn dựng nghiệp lớn. Lúc này, cơ hội tới rồi. Vương Đại Phát đi, nhưng mấy người ở lại vẫn còn chấn động.

Phàn Vô Địch nhìn Sở Mặc:

- Tiểu Mặc, ngươi nói thật với ông nội, có phải ngươi đã tính toán hết rồi không?

Sở Mặc cười khổ:- Ông nội, ta không phải thần, cũng không có dã tâm lớn như vậy. Nếu không phải vì Hoàng thất ép, ta vĩnh viễn không làm những việc này.

Ông nội thở dài.

- Ông nội hiểu.

Trái lại, Hứa Phù Phù có chút hưng phấn:

- Dựa theo tình hình hiện tại, Sở quốc của chúng ta chắc không nhỏ đâu.

Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù cười:- Thế nào? Ngươi cũng muốn được phong vương hả?

Hứa Phù Phù lắc đầu:

- Ta chẳng muốn đâu. Nhưng nếu sinh được con trai, có thể suy nghĩ đến vấn đề này.

Sở Mặc cười:

- Vậy ngươi phải cố lên, không được trốn việc mặc kệ. Lúc đó có khi còn phải lãnh binh đánh giặc đấy.

Hứa Phù Phù không chút do dự, thản nhiên nói:

- Tiểu hắc ca yên tâm đi. Ta sẽ khiến Hứa gia, khiến Đại Hạ nhìnthấy một Hứa thập công tử hoàn toàn khác.

Sang đến tháng sáu

Khoảng một tháng nữa là đến lúc trời đổ lửa, thời tiết bắt đầu nóng hơn. Chiến trường phía tây vẫn hừng hực khí thế.

Mấy đại quân cùng tiến, như một thanh trường kiếm sắc bén mạnh mẽ đánh vào Đại Tề. Mặc dù Đại Tề liều mạng kéo dài, Đại nguyên soái Khổng Trung Đạt tự mình xuất chinh, huyết chiến như một binh lính bình thường…nhưng vẫn không cách nào ngăn nổi xu hướng suy tàn.

Tổn thất ở núi Thiên Đoạn quá lớn. Tác động kinh khủng đến mứckhông cho Đại Tề thời gian thở dốc. Trăm vạn binh mã tử vong như một bóng ma bao phủ toàn bộ Đại Tề, chậm chạp không tan hết.

Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến vấn đề trưng binh, lương thực thiếu hụt khiến hoàng gia phải tăng thuế…Nhất thời, dân chúng Đại Tề oán than dậy đất, người dân đã thực sự oán giận trận chiến này rồi. Tuy không đến mức sụp đổ hoàn toàn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc Đại Tề sẽ vong thôi.

Không ai phủ nhận Khổng Trung Đạt có tài. Binh mã Đại nguyên soái Khổng Trung Đạt là một danh tướng hiếm có của Đại Tề trong mấy trăm năm qua. Nhưng với cục diện trước mắt cũng lực bất tòng tâm.Phía bên Đại Hạ đang có thượng phong, Hoàng thượng đã phái tam hoàng tử Hạ Hào đến. Hạ Hào vừa tiếp nhận cánh quân của Phàn Vô Địch, đã nhanh gọn dứt khoát giải quyết hết tâm phúc của Phàn Vô Địch lúc trước. Mặc dù không giết, nhưng giải trừ gần hết quân chức, đuổi bọn họ khỏi quân doanh. Hành động này suýt nữa khiến mấy cánh quân tạo phản.

Tuy nhiên, Hạ Hào có lợi thế. Y có một người cha tốt. Hoàng thượng đã cử ba cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh giúp Hạ Hào, trực tiếp giết chết tại chỗ những tướng lĩnh gây rối, dùng thủ đoạn tàn nhẫn trấn áp cuộc nổi loạn còn chưa kịp nhen nhóm này.Sau đó, Hạ Hào bắt đầu xếp người của mình vào quân đội. Hạ Hào đã ở trong quân nhiều năm, có nhiều tâm phúc. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đã thay đổi gần như toàn bộ chủ lực quân của Phàn Vô Địch nhọc công sắp xếp trong vài thập niên.