Thí Thiên Đao

Chương 41: Cần giết thì phải giết (1)​



Sau khi lẩm bẩm vài tiếng, Sở Mặc nhảy lên lưng ngựa, nhằm hướng ngược lại mà đi.

Một dải những ngọn đuốc đột nhiên sáng lên sau lưng hắn, cách đó không xa còn có vài mũi tên bị bắn rơi.

Trong lòng Sở Mặc cả kinh, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ, xem ra bọn chúng nếu không đạt được mục đích thì bất luận ra sao cũng sẽkhông bỏ qua rồi. Sở Mặc vừa thúc ngựa cố gắng chạy càng xa, trong lòng vừa nghĩ: “Kỳ Tiêu Vũ, ngươi nói rất đúng, đám người này nên giết luôn đi vẫn hơn, nếu không hậu quả khôn lường!”

- Ta đúng là đã lòng dạ đàn bà rồi!

- Ta đã sai lầm rồi!

Sở Mặc thoáng quay đầu nhìn lại, phương xa lờ mờ xuất hiện rất nhiều bóng dáng của người và ngựa.

- Đuổi theo, đừng cho hắn chạy thoát!- Thằng nhóc đó mang theo rất nhiều xương, da, gân nguyên thú vô giá!

- Bắt được hắn là huynh đệ chúng ta không phải sợ không có vàng bạc, còn có thể cơm no rượu say rồi!

Ô ô ô!

Trong màn đêm, trên thảo nguyên vang lên từng trận hoan hô như sói tru quỷ hờn.

Một đội kỵ binh dàn thành hình chiếc quạt có chừng bốn năm mươingười điên cuồng đuổi theo Sở Mặc.

Trong lòng Sở Mặc lửa giận ngùn ngụt, biết chắc chuyện này có liên quan đến việc ban ngày hắn tha chết cho đám người kia.

Dưới tình huống bình thường cho dù là chống lại năm mươi tên kỵ binh Sở Mặc cũng không sợ.

Với thực lực ba bậc hoàng cấp cùng cảnh giới long tượng lực của hắn, bình thường ra mà nói muốn tiêu diệt một đội ngũ kỵ binh năm mươi người cũng không lấy làm khó khăn.

Nhưng Sở Mặc lại lo rằng trong đội ngũ kỵ binh này biết đâu cóngười năng lực tương đương với hắn, thậm chí còn có thể cao cường hơn.

Kể cả thực lực hơi kém hơn bản thân một chút nhưng nhiều người như vậy cũng không hề dễ đối phó chút nào.

Dù sao lúc ban ngày, đám người kia đã tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, lúc báo tin không thể không đề cập tí nào đến việc này. Bởi vậy, đám người này tám chín mươi phần trăm là biết rõ thực lực của hắn.

Nếu đã biết còn dám mò tới cũng đủ nói lên tất cả.Sở Mặc cũng không sợ quá mà chạy cuống lên, hắn nhắm thẳng hướng Đông Bắc mà phi ngựa. Nếu cứ một đường đi tới như vậy, đến cuối cùng hắn sẽ tới bình nguyên băng tuyết kia.

Đương nhiên, Sở Mặc cũng không có ý định tiến vào bình nguyên băng tuyết, đám truy binh sau lưng hắn cũng sẽ không cho phép hắn tiến vào.

Vèo!

Một tiếng xé gió vun vút và sắc bén vang lên.Sở Mặc thấy một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau lưng, hắn lập tức cúi rạp mình xuống lưng ngựa, tức thì một mũi tên nhọn vụt qua ngay sát sau lưng hắn.

Sở Mặc giật mình toát hết cả mồ hôi, nếu vừa rồi phản ứng của hắn chỉ cần chậm đi một chút thì giờ này mũi tên đã bắn trúng lưng hắn rồi.

Một khi bị bắn trúng, không chết thì cũng bị trọng thương.

Chiến mã dưới thân hắn cũng đã bắt đầu toát mồ hôi vì phải phi nước đại liên tục, tiếng phì phò cũng bắt đầu trở nên nặng nề.Sở Mặc biết, chiến mã sắp đạt tới mức độ chịu đựng cuối cùng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì chày sẽ không còn tí sức lực nào mà ngã gục xuống.

Tính toán trong lòng, trong lúc phóng ngang qua một lùm cỏ cao hơn đầu người Sở Mặc chợt lắc mình, dùng tốc độ cực nhanh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, nhanh như chớp trốn vào bụi cỏ.

Con ngựa mà hắn vốn cưỡi ban đầu theo quán tính tiếp tục chạy cả một quãng xa mới dừng lại.Giống ngựa này đều là ngựa chiến được huấn luyện kỹ càng, không thấy chủ nhân chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi vị trí.

Sở Mặc nấp trong bụi cỏ thấy cảnh này có chút thất vọng nhíu nhíu mày.

Hắn vốn dĩ muốn dùng con ngựa này để đánh lạc hướng một nhóm người, lại không ngờ rằng nó chạy được một quãng sẽ dừng lại.

Nơi này không thể ở lại lâu, Sở Mặc lợi dụng bụi cỏ um tùm trực tiếp vận dụng bộ pháp nhanh chóng thoát về phía Đông.Đám kỵ binh kia lúc này cũng đã phát hiện Sở Mặc không còn trên lưng ngựa, lập tức tản ra bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Sở Mặc.

Tiếc rằng nơi này cỏ mọc vừa cao vừa dày, đừng nói là một thiếu niên, cho dù là một người trưởng thành cao to vạm vỡ trốn vào cũng không tìm thấy tăm hơi.

- Tìm, tìm hết mọi nơi, tuyệt đối không được để thằng ranh này chạy thoát!

- Những thứ ở trên người hắn cho dù suốt mấy năm dùng làm quân... Khụ khụ, làm vốn tiêu xài cũng đủ đấy!- Các huynh đệ, ai tìm được thằng nhãi này đầu tiên, đó chính là kẻ lập công đầu!

Một gã đại hán vóc dáng lực lưỡng cưỡi trên lưng một con ngựa ô cao to lớn tiếng nói.

Cả đám kỵ binh lập tức hô hào ủng hộ sau đó liền tản ra khắp bốn phương tám hướng để tìm.

- Đại ca, tìm thấy rồi, thằng nhóc này thật xảo quyệt, không ngờ lại nhảy khỏi lưng ngựa lợi dụng bụi cỏ để chạy trốn!

Một gã kỵ binh phát hiện ra nơi mà Sở Mặc tiếp đất, cũng tìm rahướng chạy trốn của Sở Mặc.

Đại hán kia đi tới nhìn qua một cái, cười lạnh nói:

- Ngu ngốc, chỉ dựa vào hai chân mà muốn chạy trốn khỏi thảo nguyên này? Kể cả ngươi là kẻ tu luyện đến Nguyên Quan đi chăng nữa... cũng đừng hòng!

- Đuổi theo cho ta! Hắn chưa chạy được bao xa đâu!

Dưới sự chỉ điểm của hai gã tinh thông việc lần theo dấu vết, đám kỵ binh đuổi theo phương hướng mà Sở Mặc chạy trốn.Tuy nhiên, trong hoàn cảnh tối đen như mực của thảo nguyên, muốn lần ra ngay lối chạy trốn của Sở Mặc cũng không dễ dàng như vậy. Vì thế, đám kỵ binh này liền chia thành năm tiểu đội, mỗi đội có khoảng mười mấy người.

Duy trì khoảng cách lẫn nhau ước chừng vài dặm, hỗ trợ nhau đuổi theo phương hướng của Sở Mặc.

Sở Mặc quả thực không chạy trốn quá xa, mà hắn cũng không có ý định chạy trốn!

Hắn muốn trả thù!Thủ lĩnh đám kỵ binh nói không sai chút nào, trên thảo nguyên rộng lớn này chỉ dựa vào hai chân mà muốn chạy nhanh hơn ngựa... kể cả là người đã đột phá Nguyên Quan đều là điều không tưởng.

Tạm thời ở cự ly ngắn còn có thể duy trì tốc độ cao. Thời gian càng dài, nguyên lực tiêu hao càng nhiều, cuối cùng cũng đến lúc sức cùng lực kiệt.

Cho nên, ở nơi như thế này, tuyệt đối không nên cho rằng hai chân của mình có thể còn chạy nhanh hơn ngựa.

Điều này Sở Mặc cũng hiểu, hắn cũng chưa từng nghĩ tới dùng haichân chạy thắng được ngựa, hay nói cách khác, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn!

Việc xảy ra hôm nay có tác động không nhỏ tới hắn, việc thiện hắn nhất thời làm ra lại mang tới cho bản thân bao rắc rối, hiện tại chỉ sợ những kẻ muốn bắt được hắn trên vùng thảo nguyên này sẽ không chỉ có đội kỵ binh kia rồi!

- Các ngươi mà để ta gặp lại... đừng mong ta sẽ bỏ qua cho tên nào! Đăng bởi: longnhi
— QUẢNG CÁO —