Thí Thiên Đao

Chương 451: Gặp nàng một lúc



Miệng của Hổ Liệt há hốc như mồm Mãng Xà, hắn sững sờ nhìn Sở Mặc, hồi lâu mới nói:

- Huynh đệ, vừa rồi chả phải đệ đã chuyển hóa tửu lực thành năng lực để hấp thụ rồi mà?

- Đệ không say, đệ nói nghiêm túc đấy!

Sở Mặc trả lời.

- Khụ khụ

Hổ Liệt đột nhiên ho vài tiếng, sắc mặt kìm nén tới đỏ bừng.

- Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn nữa.

Sở Mặc nói.

- Ha ha ha ha ha ha ha.

Hổ Liệt cười vang một tràng dài.

Tiếng cười phá lên của Hổ Liệt vốn là một cách để đả kích, mặc dù Hổ Liệt không dùng năng lực trong những tiếng cười, nhưng âm thanh vẫn vọng ra ngoài, kinh động không ít người.

Thượng Quan Nam đang bước lên lầu cũng khẽ cau mày, sau liền bình thường:

- Lão hổ cũng ở đây.

Vân Mộng Tiên Tử lạnh lùng nói:

- Không biết sao lại phát điên lên.

Thái Điệp Tiên Tử thản nhiên nói:

- Say rượu làm càn chứ sao.

Kỳ Tiêu Vũ mặt không đổi sắc, nàng vốn đã lạnh lùng cao ngạo, mặc dù đến từ Linh Giới, cảnh giới không cách nào so đo với đám sinh linh này, nhưng nàng không vì thế mà tự ti, cũng không có cảm giác là thấp kém hơn người khácThượng Quan Nam nói:

- Đừng để ý hắn, lão hổ đó dù có say rượu làm càn cũng không động tới chúng ta đâu.

Trong gian phòng.

Hổ Liệt ha hả cười lúc lau, cười tới chảy cả nước mắt, sau đó nhìn Sở Mặc:

- Ta nói huynh đề này, trước đây ca ca sao lại không phát hiện, đệ có khiếu hài hước như vậy chứ?

- Huynh cho rằng đệ đang đùa sao?Sở Mặc điềm tĩnh hỏi.

- Không phải nói đùa, không lẽ là thật?

Hổ Liệt cười chán liền thở dài, nói:

- Thông thường thiếu niên say mê mỹ nữ cũng là một chuyện thường, thỉnh thoảng mơ mộng chút cũng không phải không chấp nhận được. Nhưng quá mơ mộng thì khong tốt đâu.

- Đệ với nàng ấy không phải là quan hệ xa lạ như huynh nghĩ.

Sở Mặc hơi do dự một chút, rồi cũng kể ra:

- Đệ sớm đã quen nàng rồi.Việc này sớm muộn gì cũng bị Hổ Liệt nhìn ra, chẳng thà bây giờ kể cho hắn biết. Hơn nữa ở Huyễn Thần Giới này, ngoại trừ Hổ Liệt, Sở Mặc cũng không còn người thứ hai có thể tin cậy được.

Kể cả người thần bí đó cũng chỉ khiến cho Sở Mặc có cảm giác khó hiểu thôi, chưa thể nói là tin tưởng được y.

- Ý gì vậy?

Hổ Liệt nhận ra Sở Mặc không phải đang nói đùa, không nhịn được trau mày nhìn Sở Mặc.

- Nàng ấy từng có một phân thân khác, đã tiến vào Phàm Giới,giữa đệ và nàng ấy từng có nhiều giao tình

Trong mắt Sở Mặc đang hồi tưởng lại, hắn kể lại quá trình quen biết giữa hắn và Kỳ Tiêu Vũ.

- Đệ nói Nàng ta đến Nhân Giới để tìm người nào đó, người đó rất có khả năng là đệ?

Vẻ mặt của Hổ Liệt dần trở nên nghiêm túc.

- Đúng vậy, nhưng nàng ấy mãi đến sau cùng, phân thân bị tan vỡ, cũng không nhắc lại việc đó nữa. Hơn nữa cũng chưa từng nói về thân phận của nàng ấy.

Sở Mặc buồn rầu nói:

- Nhưng đệ có cảm giác, trước khi phân thân của nàng tan vỡ, thực ra nàng đã thức tỉnh những ký ý bị mất đi.

- Phân thân đó của nàng là phân thân thấp kém nhất, đến thuật cũng không phải, phân thân tan vỡ, bản thể sẽ bị trọng thương. Hơn nữa sẽ mất đi toàn bộ ký ức của phân thân.

Hổ Liệt có vẻ đồng cảm nhìn Sở Mặc:

- Cũng có nghĩa là, hiện tại nàng ấy là một người xa lạ mà quen thuộc nhất của đệ Thậm chí còn không phải là thân thuộc nhất, phân thân và bản thể của nàng ta. Vì mất đi ký ức, tính cách cũng sẽ không giống nữa. Cho nên, huynh đệ, đệ muốn theo đuổi nàng ta, gần như là việc không thê.

- Nàng là của đệ.

Sở Mặc nghiêm túc nói:

- Bất luận thế nào, đệ cũng phải làm rõ. Nàng rốt cuộc gặp phải khó khăn gì, để phải làm nàng hiểu rõ, đệ là ai? Đệ có thể giúp nàng!

Hổ Liệt nhìn Sở Mặc, bặm môi, cố kìm chế, hắn cố nuốt vào những lời định nói, những lời hắn không nói ra rất là đả kích người ta.

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn Hổ Liệt, khẻ nói:

- Đệ biết ca ca muốn nói gì, đệ quá yếu, phải không?Hổ Liệt thở dài:

- Nếu cho đệ thời gian, cho đệ thời gian và điều kiện tu luyện giống như bọn ta, ta tin, tốc độ tu luyện của đệ tuyệt đối không chậm hơn bọn ta, có lẽ còn nhanh hơn bọn ta.

- Nhưng hiện tại đệ thực sự vẫn còn yếu

- Có thể khi nói ra điều này sẽ làm tổn thương lòng tin của đệ, nhưng ta tin, chính đệ cũng hiểu rõ, hiện nay khắp cả Huyễn Thần Giới, có lẽ đệ là kẻ yếu nhất.

Sở Mặc có chút buồn bã, nhưng mau chóng liền tỏ vẻ tươi cười, hắnnói:

- Đệ biết, lúc này đệ chính là người yếu nhất Huyễn Thần Giới, nhưng đệ tin rất nhanh sẽ không còn là vậy nữa.

Hổ Liệt than thở:

- Cho đệ 100 năm đệ có thể tu luyện đến Phi Thăng Kỳ, vậy cũng đã là loại có tư chất thông minh tuyệt đỉnh rồi. Nhưng vấn đề là, thiếu nữ của Tinh Linh Tộc có thể cho đệ 100 năm không? Nếu như có thể chờ đợi, nàng ấy cũng sẽ không công khai cầu xin trợ giúp rồi.

Hổ Liệt nhìn bản tin trước mặt mình, nói:

- Đệ xem, Thượng Quan Nam của Thượng Quan gia là gia tộcquyền lực trên Thiên Giới, cũng bắt đầu chiêu dụ nàng ấy rồi, ừm Còn có cả Thái Điệp Tiên Tử, Vân Mộng Tiên Tử Hài, không ngờ cũng tới tửu lầu của chúng ta.

Hổ Liệt nói, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:

- Quan trọng nhất không phải là vấn đề đệ có thể giúp được nàng ta hay không, mà là nàng ấy cơ bản không nhớ đệ là ai!

Câu nói này giông như một con dao đâm thẳng vào tim Sở Mặc, bởi vì Sở Mặc hiểu rõ, những điều Hổ Liệt nói đều đúng cả.

Người thiếu nữ mặc chiếc váy xanh lam từng yêu thương khôngmuốn xa rời mình như vậy, từng mừng rỡ chạy tới chạy lui trước mặt mình, nay đã hoàn toàn không nhớ được chính mình.

Nếu tùy tiện tiến tới, e rằng sẽ bị hiểu lầm.

Cho nên, dù biết rõ Kỳ Tiêu Vũ hiện tại đang ở tửu lầu này cùng với một công tử của đại gia tộc trên Thiên Giới, nhưng trong lòng Sở Mặc vẫn không dám lấy dũng khí đi gặp nàng ấy.

Vừa rồi trước mặt Hổ Liệt, những dũng khí đó giống như một quả bóng bay bị kim tiêm chọc thủng, bụp một cái vỡ tan không còn một mảnh.Cho dù nàng là tân nương của mình thế thì sao?

Trong lòng Sở Mặc đầy ắp cay đắng.

Hổ Liệt nhìn thấy có chút không kìm được, hắn chưa từng có mối tình nào khắc cốt ghi tâm, nhưng tình cảm giữa hắn và ca ca Hổ Khiếu lại vô cùng tốt.

Nếu có một ngày, ca ca Hổ Khiếu bị mất đi ký ức, không nhớ được hắn, vậy thì chắc hắn cũng đau đớn giống như Sở Mặc.

Mặc dù tình yêu và tình thân không giống nhau, nhưng mùi vị củanỗi đau thì có thể tưởng tượng được.

Hổ Liệt trầm tư ngồi đó, do dự một hồi, sau đó dứt khoát đập bàn một cái, làm Sở Mặc giật cả mình