Thí Thiên Đao

Chương 492: Tức hộc máu



Nhưng lại nói, điều này còn phải phụ thuộc vào mức độ trúng độc, nếu không, có khi tự sát ở Huyễn Thần Giới xong, khi tỉnh lại sẽ bị mất đi ký ức và khả năng kiểm soát.Hoặc là không biết sẽ lợi cho ai, hoặc là bởi hiệu lực của thuốc không ngừng gia tăng mà hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành một kẻ ai cũng có thể nhận làm chồng…

Vốn Lưu Vân cũng đã hạ quyết tâm và có đầy đủ tự tin, cho dù tỉnh lại ở thế giới thực thì nàng vẫn có thể tự sát thêm lần nữa!

Hai chữ trong sạch quả thực là quá mức quan trọng đối với cuộc đời của một cô gái, còn quan trọng hơn cả tính mạng!

Nhưng giờ lại cứ liên lụy tới cả Sở Mặc!Nếu Sở Mặc mà chết ở đây, thì quả thực là chết hẳn rồi.

Tuy rằng Lưu Vân cũng không nhắc tới, nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ ràng, chuyện ngày hôm nay không phải là “Lâm Bạch” làm cho nàng bị liên lụy, mà chính là bởi vì nàng mới khiến “Lâm Bạch” bị dính líu vào!

Nếu cứ mặc kệ để Sở Mặc phải bỏ mạng, cho dù nàng tự sát rồi… thì vẫn sẽ cảm thấy vô cùng ăn năn cắn rứt.

Huống chi, con đường vừa mới tìm được ánh rạng đông kia của Linh Đan Đường cũng sẽ bị cắt đứt theo!Rốt cuộc nên làm gì, sau khi nhanh chóng mang Sở Mặc rời khỏi Huyễn Thần thành, Lưu Vân vẫn chưa biết phải giải quyết ra sao.

Những kẻ đang theo dõi chằm chằm vào quán rượu này chỉ kịp thấy Lưu Vân mang theo một người con trai trẻ tuổi tuấn tú, bay vọt ra khỏi Huyễn Thần thành.

Tất cả đều giật mình ngây ngẩn!

- Chẳng nhẽ còn bay được trong Huyễn Thần thành sao?

- Lại sửa quy tắc rồi à?

Những người này ngơ ngác nhìn nhau, sau đó có hai kẻ vì muốn tranh công với Gia Cát Xương Bình, mà cũng học theo bay vọt lên, định đuổi theo Lưu Vân.

Nhưng thân thể họ mới bay lên được đến nửa đường thì liền bị hai tia sét đánh cho nát bấy!

Những kẻ còn lại liền câm bặt như hến, sợ đến tè ra quần vội vàng chạy đi tìm Gia Cát Xương Bình để báo cáo.

Lúc này, cả Gia Cát Xương Bình, tên trẻ tuổi có khuôn mặt ưa nhìn và gã thanh niên bộ dạng âm u lạnh lẽo kia, đều đang ngồi trong một cănphòng riêng cao cấp nhất của một khách sạn lớn ở Huyễn Thần thành.

Khách sạn này chính là một trong những tài sản của nhà Gia Cát trong Huyễn Thần Giới.

Bị người ta dùng lửa thiêu sống, sắc mặt của Gia Cát Xương Bình cực kỳ khó coi. Cho tới tận bây giờ, khi hồi tưởng lại mùi vị đó vẫn khiến cho y có cảm giác như bị xé toạc linh hồn.

Từ khuôn mặt của những người này còn có thể thấy rõ sự uể oải trong tinh thần, thậm chí còn có hai người vẫn chưa xuất hiện tại đây, có lẽ tới tận bây giờ cũng chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi khi bị thiêu sốngđược.

Người có thể đặt chân vào Huyễn Thần Giới không ai không phải thiên tài, nhưng cho dù là thiên tài đi chăng nữa, thì tố chất về tinh thần cũng được chia ra thành những đẳng cấp mạnh yếu khác nhau.

Bọn người Gia Cát Xương Bình cũng được coi như những kẻ có tâm lý vững vàng rồi, nhưng rốt cuộc thì vẫn bị tổn thương một bộ phận tâm lý, chủ yếu là do sợ hãi quá độ gây nên.

- Cái gì?

Con tiện nhân Lưu Vân kia vậy mà có thể mang một người bay trong không phận của Huyễn Thần thành?

- Điều đó là không thể nào!

- Quy tắc của Huyễn Thần thành… đâu phải trò đùa!

Đám người Gia Cát Xương Bình vừa nghe nói đến Lưu Vân mang theo người con trai kia bay đi mất, liền kinh ngạc đến ngơ ngác.

Bọn họ không có cách nào chấp nhận được sự thật này.

Cảm giác ấy thực sự như trời sụp đất nứt vậy!

Chính là như vậy!Bị người khác dùng lửa thiêu sống, trên bảng tin những lời châm biếm và chế nhạo thi nhau bay rợp trời, với bọn Gia Cát Xương Bình mà nói đây là sự nhục nhã khó lòng chịu đựng nổi.

Nếu không thể báo được thù này trong thời gian ngắn nhất, bọn họ thậm chí còn cảm thấy không còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống trên cõi đời này nữa.

Cho nên, bọn y mới có thể bất chấp tất cả, mang theo ngọc nữ mị tiến vào Huyễn Thần Giới thêm một lần.

Mục đích chính là… hoàn toàn hủy hoại Lưu Vân và Sở Mặc!Bọn họ đương nhiên là biết rõ Lưu Vân đủ khả năng để tự sát bảo toàn danh dự, nhưng là nếu vậy, Sở Mặc sẽ phải cầm chắc cái chết!

Nếu nàng muốn cứu Sở Mặc, nhất định phải tiến hành quan hệ!

Sau đó, chờ đến thời khắc quan trọng nhất, người của bọn họ sẽ lập tức xông vào.

Kẻ đứng sau lưng quán rượu kia chỉ là một gia tộc nhỏ, có cho bọn họ ăn gan hùm mật gấu cũng tuyệt đối không dám đứng ra ngăn cản.

Về phần bọn họ thì có hằng hà sa số cách thức để mà ghi chép lạicảnh tượng ấy, sau đó… để cho tất cả mọi người cùng được chiêm ngưỡng trò hề này của Lưu Vân!

Còn về Sở Mặc, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng để mắt tới mà thôi, về sau tìm cơ hội khác giết hắn là được rồi!

Đến lúc đó, danh tiếng của Linh Đan Đường sẽ xuống dốc không phanh!

Rồi khi ấy, nhà Gia Cát sẽ có thể dùng tư thế của người chiến thắng mà nuốt trọn tài sản của Linh Đan Đường một cách đầy vẻ vang.Cho dù không thể nuốt hết, nhưng cũng không ai dám cản bọn y… cắn được một miếng to.

Gia Cát Xương Bình vốn đã không phải là một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết tranh giành tình nhân, ngược lại, tính cách của y u ám lạnh lùng, thủ đoạn tàn bạo, bản chất là một kẻ tràn ngập dã tâm, dám nghĩ dám làm.

Còn về thiện ác đúng sai… thứ đó cũng đâu mang ra để ăn được, Gia Cát Xương Bình vốn dĩ không thèm để tâm!

Nếu y có thể khiến chuyện này thành công tốt đẹp, như vậy địa vịtrong nhà Gia Cát của y sẽ không đơn giản chỉ là… một đứa con trai dòng chính nữa!

Có thể còn có thể nhảy vọt lên vị trí của người thừa kế gia tộc!

Hết thảy… đều được sắp xếp đâu vào đấy vô cùng hoàn hảo, trong mắt họ, dù Lưu Vân có đưa ra lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì quãng đời còn lại của nàng cũng xem như xong rồi!

Vừa qua hôm nay, vụ bê bối của Lưu Vân sẽ bị truyền bá rộng rãi ra khắp Huyễn Thần Giới, dưới gầm trời này sẽ không còn đất cho nàng dung thân.Nhưng ngàn tính vạn tính, bọn họ lại không liệu tới, Lưu Vân có thể nghênh ngang mang theo người con trai kia bay ra khỏi Huyễn Thần thành mà không thèm đếm xỉa tới quy tắc trong Huyễn Thần thành, thậm chí còn… không bị xử lý theo lẽ thường!

Nếu như nói quy tắc của Huyễn Thần thành chỉ để đấy làm trang trí mà thôi, thì việc hai thuộc hạ bị sét đánh chết của bọn họ… lại là tình huống gì kia chứ?

- Mẹ nó… quy tắc của Huyễn Thần Giới biến thành như vậy từ khi nào vậy?

- Bảo vệ lũ rác rưởi còn chưa Trúc Cơ… Ừ, ta nhịn… nhưng giờ lại đi bảo vệ cả tu sĩ kỳ Phi Thăng rồi hả?